Cố Noãn hoảng sợ chạy tới cửa muốn thoát đi nhưng cửa đã bị khóa.
Nhìn thấy hắn từng bước đi tới, Cố Noãn nắm chặt hai tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, cố gắng bình tĩnh lại: “Tôi…tôi không hiểu anh nói gì… tôi…tôi là vợ của Tiêu Mặc Thần, anh tốt nhất thả tôi ra.”
Tiêu gia ở thành phố A, một tay che trời.
Dù không biết thế lực của Lục Hàn Thâm lớn ra sao, nhưng ở thành phố A này, ai cũng phải kiêng dè Tiêu gia.
Không ngờ Lục Hàn Thâm nghe được lời này, cười lạnh một tiếng: “Tiêu phu nhân? Mang theo hạt giống của tôi gả vào Tiêu gia. Không biết cái gọi là chồng của cô biết được thì sẽ ra sao?”
Dựa lưng vào tường, Cố Noãn nhìn hắn, khuôn mặt này, chiếc mặt nạ này, một tháng dây dưa, đối với cô, chính là địa ngục.
Cô không dễ dàng gì thoát ra được và có cuộc sống yên ổn. Cô cho rằng hắn đã có mục tiêu khác cho nên không thèm tìm cô nữa.
Không ngờ, lại gặp lại.
Cố Noãn khẽ nhếch môi, đối đầu với hắn, giọng nói vì sợ mà khàn đi: “Vậy thì anh cứ nói với anh ta đi, kết quả là đứa bé này sẽ bị phá đi, ngược lại tôi cũng không muốn giữ. Như lời anh nói, tôi là Tiêu phu nhân, đứa bé này chỉ là gánh nặng của tôi thôi.”
Người đàn ông trợn tròn mắt: “Sao cô dám!”
Cố Noãn hất cằm lên: “Tại sao tôi không dám, chồng tôi là Tiêu Mặc Thần, tôi khuyên anh tốt nhất thả tôi ra, bằng không anh ấy sẽ không tha cho anh.”
Lục Hàn Thâm bước đến gần cô, đưa tay bóp lấy cằm cô, nâng mặt cô lên đối diện với hắn, cúi người nói nhỏ vào tai cô: “Nếu Tiêu Mặc Thần biết, vợ của hắn, cùng tôi làm tình điên cuồng thế nào mỗi tối, sẽ là bộ dáng gì?”
Cố Noãn cắn môi: “Anh muốn làm gì?”
Đột nhiên trời đất quay cuồng, Cố Noãn bị ném xuống giường, còn chưa kịp phản ứng, Lục Hàn Thâm đã đè xuống: “Làm cái gì, đương nhiên là làm tình.”
Cô bắt đầu vùng vẫy kịch liệt, đáy mắt ẩm ướt: “Thả tôi ra, chồng tôi sẽ không bỏ qua cho anh, thả tôi ra…”
Bàn tay người đàn ông đột nhiên lướt qua bụng cô, giọng nói khàn khàn: “Tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn đi, bằng không tôi không thể đảm bảo không làm tổn thương đến thứ trong bụng cô.”
Cố Noãn đột nhiên cứng đờ.
Ngón tay của hắn chậm rãi di chuyển lên, cuối cùng nhẹ nhàng đặt lên gò má cô: “Phí hết tâm tư để gả vào Tiêu gia. Chỉ mấy ngày không gặp, Cố Minh Châu, cô thật sự rất lợi hại, leo lên được Tiêu gia, bất quá chỉ có cái danh nghĩa Tiêu phu nhân hữu danh vô thực. Đi theo loại đàn ông đó, không bằng đi theo tôi?”
Cố Noãn nhìn hắn, nhẹ nhàng cười, giọng nói mang theo trào phúng: “Tiêu Mặc Thần dù có tệ đến đâu thì anh ấy vẫn là chồng tôi. So với anh, anh ấy mạnh hơn gấp ngàn lần, anh ngay cả một sợi tóc của anh ấy cũng không sánh nổi.”
Lục Hàn Thâm nhìn cô có chút giật mình, hắn vốn dự định để cho Cố Minh Châu đơn phương ly hôn, để ông nội không thể làm gì khác, chỉ là không nghĩ tới cô lại nói như vậy.
Cố Noãn lại nói: “Lục Hàn Thâm, tôi không biết giữa tôi và anh có mâu thuẫn gì? Tôi không biết tôi có vô tình xúc phạm anh không? Nếu có tôi sẽ xin lỗi anh, bây giờ tôi đã kết hôn, có chồng, anh thả tôi đi, anh không phải đã quyết định thả tôi đi rồi sao?”
“Câm miệng.” - Lục Hàn Thâm nhìn cô, bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, cúi đầu hôn lên môi cô một cách mãnh liệt.
Cố Noãn hoảng hốt và bắt đầu kháng cự.
Nụ hôn của hắn mạnh mẽ và bá đạo như thể đang trút giận, Cố Noãn vô cùng sợ hãi: “Ư…”
Cô nghĩ tới Tiêu Mặc Thần, trong lòng lại càng sợ hãi hơn, nếu Tiêu Mặc Thần biết chuyện giữa cô và người đàn ông này, cô không dám tưởng tượng hậu quả của chuyện này, cô bị tiếng xấu không sao, nhưng mà Cố gia sẽ bị cô liên lụy.
Hơn nữa, cô đã gả cho Tiêu Mặc Thần, cô không thể cho phép xảy ra chuyện như vậy, cô cảm thấy có lỗi với Tiêu Mặc Thần.
Lục Hàn Thâm buông cô ra, bất mãn nhìn bộ dáng ngơ ngác của cô, nâng cằm cô lên: “Cô đang nghĩ đến ai? Là hắn ta? Tiêu Mặc Thần? Cô gả cho hắn ngay cả cuộc sống cơ bản vợ chồng cũng không có… chỉ là phế vật, cô nghĩ đến hắn làm gì?”
“Không cho phép nói anh ấy như vậy, anh ấy là chồng của tôi.” - Cố Noãn không biết lấy khí lực từ đâu, đẩy Lục Hàn Thâm ra.
Ánh mắt cô nhìn về phía bàn cà phê, trong dĩa hoa quả có một con dao gọt, ngay lập tức cô chạy đến nhặt con dao kề vào cổ mình.
“Lục tiên sinh, anh thử chạm vào tôi xem, tôi là vợ của Tiêu Mặc Thần, ngoại trừ chồng tôi ra, tôi sẽ không cho kẻ nào chạm vào tôi, trừ khi tôi chết.”
Đôi mắt Lục Hàn Thâm lộ ra vẻ kinh ngạc, càng là khiếp sợ hơn, không nghĩ tới cô ta lại phản ứng như vậy… đôi mắt anh trầm ngâm nhìn đôi mắt quật cường của cô đầy phức tạp nói: “Cô đi đi.”
Cố Noãn không ngờ được thả ra dễ dàng như vậy, lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, Cố Noãn không quan tâm đến thứ gì, sợ hắn sẽ đổi ý, nhanh chóng bỏ chạy.
Trợ lý bước vào, nhìn Cố Noãn rời đi nói: “Ông chủ…”
Lục Hàn Thâm phiền não xua tay, suy nghĩ về những lời cô vừa nói.
Cô ta cầm dao gọt trái cây và kề vào cổ của mình nói: “Tôi là vợ của Tiêu Mặc Thần, ngoại trừ chồng tôi, tôi sẽ không cho kẻ bào chạm vào tôi, trừ khi tôi chết.”
Lời nói kiên định, đáy mắt quật cường.
Lục Hàn Thâm rút ra điếu thuốc, châm lửa, rít một hơi dài.
Cố Noãn không lập tức quay trở về biệt thự.
Đi một mình trên đường phố, gió đêm thật lạnh, cô kéo chặt áo khoác. Lúc này đã là buổi tối, trên đường chỉ còn lát đác vài người đi bộ, Cố Noãn đi về phía trước, ngồi xuống chiếc ghế bên đường nghỉ ngơi.
Sự bất lực và ủy khuất bao trùm lấy cô.
Cố Noãn ôm lấy mình và vùi mặt vào đầu gối.
Ngồi cho đến 11h đêm, trên đường không còn người qua lại, Cố Noãn đứng lên đi về phía biệt thư.
Lúc đến nơi, đã là 11h40 đêm.
Mệt mỏi nằm xuống giường, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, khuôn mặt Lục Hàn Thâm dần dần trở nên rõ ràng.
Cô bước từng bước đến gần hắn, nhưng bỗng nhiên khoảng cách cả hai càng lúc càng xa, cô không thể nhìn rõ khuôn mặt hắn ta được.
Sau đó, bóng dáng Lục Hàn Thâm biến mất, trước mắt cô chỉ có một làn sương mù dày đặc khiến cô mất phương hướng.
Trong lúc cô đang bất lực, đột nhiên có một sức mạnh nắm lấy cổ tay cô, cô ngẩng đầu, nhìn qua, là Tiêu Mặc Thần, anh dẫn cô đi ra khỏi làn sương mù dày đặc kia.
Cố Noãn đột nhiên tỉnh lại.
Cô càng cảm thấy có lỗi với Tiêu Mặc Thân hơn.
Mang trong bụng đứa trẻ, vì mục đích lợi ích mà gả cho anh ta.
Cũng khó trách anh ta không thích cô.
Ngay cả chính Cố Noãn cũng ghét bản thân mình. Mạnh Yến nói trong lòng Tiêu Mặc Thần có ánh trăng sáng của anh ta. Nhưng không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng khi Tiêu Mặc Thần quen bạn gái, các cô gái đều mang nét tương đồng với ánh trăng sáng.
Nếu không có hôn ước với Cố gia, nếu không phải Cố Minh Châu đã gả cho Thẩm Quân Châu, nếu không phải cô vì lợi ích mà đóng giả Cố Minh Châu gả cho Tiêu Mặc Thần. Có lẽ, anh ta có thể cưới cô gái mà anh ta yêu, cho nên, anh ta ghét cô, là phải.
Cố Noãn sau giấc mơ kia, không thể nào ngủ lại, thức một đêm tới sáng…
…..
Một tuần sau.
Tiêu Mặc Thần rất ít khi quay về biệt thự, nhưng tin tức liên quan đến thái tử gia Tiêu gia trăng hoa liên tục được cập nhập không ngừng.
Cố Noãn không thường xuyên xem tin tức, coi như không biết gì.
Cô nhận được điện thoại từ quản gia nhà họ Tiêu liền nhanh chóng trả lời: “Xin chào, thiếu phu nhân, lão gia muốn thiếu gia và thiếu phu nhân tối nay về nhà ăn cơm.”
“Vâng.” - Cố Noãn có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng lâu rồi cô chưa đến thăm ông nội Tiêu.
Chỉ là cô không có số điện thoại của Tiêu Mặc Thần.
Cô không biết phải làm sao, nếu cô về nhà chính một mình, chỉ sợ ông nội sẽ nhìn ra vấn đề, khi lên xe taxi, cô nói với tài xế: “Đi đến cao ốc Hưng Thịnh.”
Cao ốc Hưng Thịnh là trụ sở chính của tập đoàn Hưng Thịnh, nơi Tiêu Mặc Thần làm việc.
Đi vào bên trong, Cố Noãn đi đến quầy lễ tân: “Xin chào, tôi tìm Tiêu tổng.”
Cô gái quầy lễ tân nhìn cô một cái, rồi mỉm cười nói: “Xin hỏi cô có hẹn trước không? Tiêu tổng bây giờ đang họp, xin cô hãy đợi một chút.”
Ngồi ở phòng chờ, cô gái lễ tân bưng một tách trà lên nói: “Xin hãy một chút, Tiêu tổng họp xong, tôi sẽ thông báo với ngài ấy.”
Cố Noãn gật đầu: “Cảm ơn.”
Cô ngồi đợi mấy tiếng, đến 5h chiều tan ca.
Tiêu Mặc Thần còn chưa đi ra.
Cố Noãn kiểm tra thời gian, đi tới hỏi: “Xin lỗi quấy rầy, xin hỏi Tiêu tổng đã họp xong chưa?”
Cô lễ tân nhìn cô với ánh mắt phức tạp: “Tiêu tổng đã họp xong, nhưng ngài ấy nói không muốn gặp bất cứ ai.”
Cố Noãn cắn môi: “Tôi họ Cố, cô có thể hỏi lại một lần nữa được không?”
Cô lễ tân bấm số nói: “Trợ lý Dương, Cố tiểu thư đang ở đây, muốn tìm Tiêu tổng…”
Cúp điện thoại, cô lễ tân lại nói: “Trợ lý Dương bảo cô đợi một lát.”
Cố Noãn biết Tiêu Mặc Thần không muốn gặp cô, nhưng tối nay phải đến Tiêu gia ăn cơm, không thể đến muộn, cô nhìn về phía cô lễ tân gật đầu: “Làm phiền rồi.”