Kết Hôn Cùng Nàng Phản Diện Trong Thế Giới Otome Game

Chương 56: Anh trai và em gái






Cánh cửa mở ra, Sandro trong bộ đồng phục phòng thí nghiệm bước vào, trên đó vẫn còn vương màu hóa chất. Anh ta đã làm việc ở trong đó một thời gian rất lâu, tình trạng rất không chỉn chu. Nhưng dường như tự bản thân anh ta cũng chả thèm quan tâm điều đó, mặc dù là đến để gặp em gái mình.

"A, chả phải là Enga đây sao? Đến đây làm gì?" Sandro cau mày khó chịu khi nhìn thấy mặt Enga.

"Ăn nói cho cẩn thận, anh chỉ là con trai của một người vợ lẽ thấp kém. Tôi là tiểu thư nhà Công tước, tốt nhất anh nên cư xử cho đúng phép tắc vào."

Enga khinh khỉnh đáp lại, trỏ tay thẳng vào mặt Sandro, thái độ thật khiến người ta mất thiện cảm. Không, thật ra thì hai anh em nhà này, ai cũng khiến người đối diện khó chịu.

"Được rồi, có việc gì thì nói huỵch toẹt ra đi, tôi đang rất bận với công việc thí nghiệm, không rảnh mà nói chuyện tào lao!"

"Ha, anh vẫn đang làm mấy cái thí nghiệm ngu ngốc đó à?" Enga phẩy tay chế giễu.

"Ngu ngốc? Thôi bỏ qua đi, đồ nước lên đầu một con vịt thì cũng không thấm chút nào. Nói đi, mục đích của cô đến đây làm gì?"

Biểu hiện của Enga thay đổi một chút.

"Anh trai của chúng ta, Công tước Rondo ra lệnh cho anh trở về Normandia và làm việc cho gia tộc."

Sandro nghe vậy cau mày, nhưng sau đó chỉ cười nhạt, cứ như xem đó là một trò đùa, "Ha, gia đình cần gì ở tôi, một đứa con trai vô dụng, hả?"

"Tôi không biết, chỉ biết đó là lệnh của gia chủ. Một đứa con hoang như anh được giữ lại trong gia tộc là phước đức lắm rồi, tốt hơn đừng làm trái ý Công tước."

"Thế thì xin lỗi nhé, tôi từ chối, hiện giờ tôi đang làm việc cho ngài tử tước rồi, thế được chưa?"

Enga mắt trừng trừng như đang kiềm chế cơn giận, nhưng sau đó chỉ thở dài, "Phụ thân nói đúng, anh là đồ vô dụng, một gã con hoang mang dòng máu của người phụ nữ phương nam. Phụ thân đã hy vọng anh có thể học được chút gì đó từ học viện ở vương đô, mà giúp ích cho gia tộc, nhưng dường như lại vô dụng."

"Enga, thôi đủ rồi! Hãy đi khỏi đây đi!" Sandro đứng phắt dậy, tỏ thái độ không muốn nói chuyện nữa.

"Anh có chắc về điều đó không?" Một nụ cười hiểm độc bỗng nở trên môi cô tiểu thư tóc trắng.

"Ý cô là sao?"

"Người phụ nữ thấp kém đó, ý tôi là mẹ của anh, nếu muốn bà ta sống khỏe, sống lâu, thì tốt hơn đừng làm trái ý Công tước!"

Sandro cứng đờ khi nghe vậy, vẻ sợ hãi lần đầu hiện trên gương mặt anh ta.

"Đây là đe dọa sao?"

"Hiểu sao cũng được. Tôi cho anh một ngày để suy nghĩ, nếu ngày mai anh vẫn không muốn đi, thì hãy lường trước những điều không hay có thể xảy ra, hãy nhớ kỹ điều ấy."

"..."

Trong một căn phòng kín, tôi im lặng quan sát trước một mặt cầu thủy tinh, thứ mà tôi đã lắp đặt sẵn để theo dõi mọi việc xảy ra trong phòng khách. Âm thanh thì được truyền đi và khuếch đại qua hệ thống ống. Tuy nhiên hình ảnh thì khá là "lag" do công nghệ chưa đủ, nhưng cũng đủ để tôi nắm được câu chuyện sơ bộ giữa hai người.

Tình hình khá căng thẳng, không biết tại sao nhưng đột nhiên nhà Normandia lại muốn mang Sandro trở về, kẻ đáng lẽ mà họ đã phải vứt bỏ từ lâu. Anh ta đang là một nhân vật quan trọng đối với lãnh địa Ashville, có lẽ đây không phải là ngẫu nhiên.

Charlotte, người đứng sau lưng tôi, bỗng lên tiếng:

"Alviss, điều này thật đáng ngờ."

"Đáng ngờ?" Tôi quay đầu lại.

"Gia tộc nhà tôi, nhà Maine á, đôi lúc có một số liên hệ bí mật với nhà Normandia. Tôi nghi ngờ họ có liên quan đến việc này."

"Thật sao? Ý cô là nhà Maine đang muốn mượn tay gia tộc Normandia để mang Sandro ra khỏi đây ư?"

Nghe khá có lý, Charles Maine chắc chắn đã biết về khả năng của Sandro, và anh ta hẳn đã sớm nhận ra sự phát triển của Ashville có sự góp sức của thiên tài số một học viện này.

"Tôi không biết, chỉ là phỏng đoán thế thôi, và còn một điều lạ nữa."

"Điều gì?"

"Tại sao Công tước Rondo lại cử em gái của ông ta đến đây? Một người thiếu hòa nhã như vậy không thích hợp để đi điều đình chút nào, cô ta chỉ biết lăng mạ và đe dọa thôi."

Tôi há hốc miệng ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào Charlotte.

"Cô chú ý đến điều đó sao? Lẽ nào, cô thực ra không phải là một con ngốc?"

"Này! Cậu không thấy nói như thế là quá đáng sao!" Charlotte hét lên, mặt đỏ gay, "Dù gì tôi cũng là học viên top đầu của học viện mà!"

"Rồi, rồi, tôi chỉ đùa thôi mà..."

Bỏ qua Charlotte đang tức giận, tôi trầm ngâm suy nghĩ, cố gắng tìm ra mục đích đằng sau việc này.