(Vương đô - Dinh thự của gia tộc công tước Maine)
Công tước Andre Maine mở bức thư con trai mình vừa đưa và đọc.
"Cha mẹ và anh trai thân mến,
Đã lâu không gặp, có lẽ sẽ khiến mọi người lo lắng, vì vậy nên con gửi bức thư này cho mọi người.
Con không muốn kết hôn với hầu tước Anjou nên đã bỏ trốn. Bây giờ con đang tạm thời sống tại một nơi thoải mái, không phải lo nghĩ gì.
Com biết mọi người đang mong ngóng con trở về. Nhưng con sẽ ở lại đây một thời gian và học hỏi một số điều. Và con sẽ tự mình trở lại trong một ngày nào đó.
Vì vậy xin đừng lo lắng và đi tìm con làm gì. Chúc mọi người mạnh khỏe.
Charlotte."
"..."
"Hà, đứa con gái ngu ngốc, nó đang làm gì cái quái vậy..." Công tước Maine thở dài, đặt lá thư xuống.
"Bức thư này không phải là giả? Đúng không Charles?"
"Con đã kiểm tra rồi, đúng là chữ viết của Charlotte. Nhưng không biết lá thư này gửi đến từ đâu, chỉ biết là có người đã đặt nó trước cổng nhà."
"Là vậy sao... Không thể truy xuất xứ từ lá thư này à?"
"Đúng vậy, mực được sản xuất tại miền Nam, loại giấy viết phổ biến có thể tìm thấy ở bất cứ đâu, còn phong bao thì được làm từ vương đô, có vẻ như người gửi đã làm mọi cách để che giấu tung tích."
"Ừm, đứa con gái ngu ngốc của ta đã cẩn thận như vậy từ khi nào thế? Ta đang nghĩ nó được ai đó giúp đỡ."
"Con cũng nghĩ vậy."
"Hmm... Vậy đó có thể là ai chứ?" Công tước trầm ngâm, ông đã điều tra ở những nhà họ hàng, người quen, những nơi khả dĩ nhưng đều không thấy.
"Con không biết, nhưng tìm hiểu cũng vô ích. Quan trọng hơn, hiện tại chúng ta cần nghĩ cách đối phó với nhà Partria."
"Đúng vậy nhỉ."
Công tước Maine hiện nay là người đứng đầu phe ủng hộ hoàng gia, đối nghịch với phe phái nhà Partria. Thất bại trong cuộc chiến tại Anjou đã khiến vị thế của họ càng suy yếu, nhiều lãnh chúa đang lưỡng lự đã không ngần ngại gia nhập phe Công tước Partria.
Nghiêm trọng hơn, việc bỏ rơi nhà Anjou đã khiến không còn ai tin tưởng mình sẽ được hoàng gia bảo vệ nếu chiến đấu cho họ. Nhưng Công tước không thể làm khác được, khi nhà Rein đã nắm quyền kiểm soát hoàn toàn các mỏ ma thạch, tiếp tục ủng hộ nhà Anjou thì sẽ bị nhà Rein quay lưng, lúc đó nguồn tài nguyên cho vương đô sẽ bị cắt đứt.
"Tình hình thì đang rất phức tạp. Còn thái tử Sirius hiện nay đang làm gì rồi?" Công tước mệt mỏi hỏi con trai.
Charles nhăn mặt, anh không muốn nhắc đến người anh họ của mình đó chút nào.
"Ngài ấy cùng với thái tử phi, ngày ngày đang thăm viếng những khu ổ chuột, còn xuất tiền mua lương thực cho bọn họ nữa."
"Cái gì!"
Công tước đập bàn, không thể tin nổi.
"Ngài ấy nói: phải lấy dân làm gốc, không có người dân thì không có hoàng gia."
"Thật ngu ngốc! Nó không thực tế! Không có ích gì khi hỗ trợ cho những kẻ bần hàn không có công việc đàng hoàng. Chỉ càng làm bọn chúng thêm ỉ lại và lười biếng hơn thôi!"
Charles lặng người, anh cũng có cùng suy nghĩ như cha, nhưng không có cách nào thuyết phục vị thái tử nọ, người tin tưởng vào vợ mình hơn là người khác.
"Vâng, ngài ấy còn đang vận động những lãnh chúa giải phóng cho những nông nô, ngài ấy dường như tin rằng điều đó sẽ giúp dân chúng ủng hộ hoàng gia."
"Thật là..." Công tước cạn lời. "Có thằng ngu nào lại tự nguyện từ bỏ đi quyền lợi của mình! Thái tử đọc kinh sách nhiều quá, nên quá tin vào mớ lí thuyết suông đó, thực tế là một câu chuyện hoàn toàn khác. Chưa từng có vị vua nào ngu ngốc dám đề xuất việc đó với các chủ đất, nếu còn muốn giữ yên ổn ngai vàng!"
"Vâng..."
Hai cha con trầm lặng nhìn nhau, biết rằng gia tộc họ phải tự tay giải quyết việc này, không thì chuyện hoàng gia sụp đổ chỉ còn là sớm hay muộn.
"Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ thưa cha?" Charles phá vỡ sự im lặng bằng một giọng không có chút lạc quan nào trong đó.
"Ừm... Nhà Luwich đang nghiên cứu cách chống lại vũ khí của gia tộc Dart, nhưng khó có kết quả ngay lập tức được. Đây là vấn đề lớn nhất."
"Vâng, thưa cha, con hiểu."
"Không thể chỉ trông chờ vào bọn họ được, tranh lúc còn được sự tin tưởng của nhà vua, chúng ta phải thực hiện một ván bài tất tay." Công tước xiết chặt nắm tay như đã quyết định điều gì đó.
"Cha, nghe cha nói như vậy, đó phải là một nước cờ mạo hiểm."
"Đúng vậy, nghe kỹ nhé."
Công tước thấp giọng xuống, chậm rãi nói với con trai mình điều ông ta muốn làm.
"Cái gì! Cha có còn tỉnh táo không vậy!" Charles mở to mắt, kinh hãi sau khi nghe điều đó.
"Đây là con đường duy nhất, yên tâm đi, ta sẽ làm mọi cách để kiểm soát bọn họ."
"Nhưng... nhưng mà..."
"Ta nói rồi, chúng ta không thể để phe nhà Partria có thêm thời gian tăng cường lực lượng được!"
Charles biết không thể lay chuyển cha mình, anh ta cúi đầu, thầm hy vọng cho mọi chuyện sẽ không vượt tầm kiểm soát.