Trong khi trận chiến ở sông Emerald đang diễn ra ác liệt thì trên một hẻm núi chật hẹp, một nhóm các chiến binh đang gấp rút di chuyển. Một con đường bí mật, chỉ có một số rất ít người biết đến, và nơi mà nó dẫn đến là phía sau lưng khu vực đóng quân của Ashville.
Đây là dãy núi Anbard, một dãy núi ở phía thượng nguồn sông Emerald, nơi được xem như ranh giới tự nhiên giữa Fraencia và vương quốc láng giềng. Đường đi quanh co, khó khăn và rất nguy hiểm. Những hiệp sĩ này đã phải bỏ lại ngựa ở bên kia sông và leo bộ lên những ngọn núi hiểm trở. Đã mất ba ngày kể từ khi xuất phát, họ đang tranh thủ thời gian từng phút giây một.
"Còn bao xa?" Người hiệp sĩ chỉ huy, Sir Wilhem, hỏi người hướng đạo.
"Sắp đến rồi, thưa ngài Wilhem, chỉ cần vượt qua con đèo sắp tới, là đến một ngọn đồi nhìn xuống đằng sau phòng tuyến của quân Ashville."
"Được rồi. Tiếp tục tiến lên!"
Wilhem đang dẫn đầu một nhóm gồm 100 hiệp sĩ tinh nhuệ nhất của Anjou kèm thêm hàng chục pháp sư trợ chiến, chỉ mang theo trang bị gọn nhẹ. Mục tiêu của cuộc hành quân là xâm nhập phòng tuyến của Asheville từ phía sau, bất ngờ tập kích và giành thắng lợi trong một trận cận chiến.
Anh ta đã biết sẽ rất khó khăn để vượt qua phòng tuyến của quân Ashville đã giăng ra sẵn. Vì vậy đích thân Wilhem chỉ huy một biệt đội đặc biệt, là những chiến binh giỏi nhất, dũng mãnh nhất thực hiện cuộc đột kích bất ngờ này. Trong khi những kỵ binh còn lại sẽ tấn công phòng tuyến sông Emerald từ phía trước, nhằm thu hút sự chú ý của quân Ashville.
Đường đi dốc, đá rải rác khắp nơi, không có dấu hiệu sự sống của con người. Một bên đèo là vách núi thoải thoải, cây cối mọc nghiêng um tùm, bên còn lại là vực sâu thăm thẳm. Họ chỉ còn cách mục tiêu một quãng đường ngắn nữa thôi, lúc đó sẽ là một cuộc thảm sát những quân lính thiếu kinh nghiệm cận chiến của Ashville.
Đột nhiên, trong không gian có những tiếng líu lo kì lạ, như tiếng của một loài chim nào đó. Wilhem rùng mình, cảm thấy không ổn, anh rành rẽ vùng đất biên giới này như lòng bàn tay, và chắc chắn không có loài chim nào phát ra âm thanh lạ lùng như vậy.
"Nhìn kìa, thưa ngài." Một thuộc cấp chỉ tay về phía mỏm núi bên phía vách đá.
Một người đàn ông trùm đầu che kín mặt đang đứng trên mỏm đá, tay cầm một cánh cung.
"Ngươi là kẻ nào! Hãy xưng danh ra!" Wilhem hét lớn.
Người đàn ông không đáp lại, không để lộ ra bất cứ biểu cảm nào, lạnh lùng tuyệt đối.
"Gã này... lẽ nào là quân trinh sát của Ashville sao?"
Wilhem và các hiệp sĩ rất hoang mang. Nếu đúng là như vậy thì việc hắn có mặt ở đây có nghĩa là kế hoạch của họ đã bại lộ.
Người đàn ông đột ngột giương cung lên, nhắm vào Wilhem, nhưng không có bất cứ mũi tên nào được nhìn thấy. Bản năng của một chiến binh lão luyện cảnh báo nguy hiểm, Wilhem nhảy tránh sang một bên ngay tức khắp.
Bụp!
Ngay dưới chân anh ta, một hòn đá nằm trên mặt đất vỡ ra thành từng mảnh. Hậu quả của một đòn tấn công vô hình bằng ma thuật.
"Kẻ địch phục kích! Sẵn sàng chiến đấu!"
Wilhem hét lên. Anh ta không thể tin được kẻ thù đã chuẩn bị sẵn một cái bẫy ở đây.
Người đàn ông trùm đầu lẳng lặng đưa tay ra hiệu, "Tấn công!!"
Từ khu rừng trên vách núi, hàng loạt mũi tên được bắn ra, dễ dàng xuyên thủng cơ thể các hiệp sĩ, chắc chắn chúng phải được gia cường bằng pháp thuật.
"Á!!!"
Không chỉ có vậy, những khúc gỗ, tảng đá đang ầm ầm lăn xuống, va đập vào những thân người. Máu bắn tung tóe, một số hiệp sĩ bị hất văng xuống vực.
"Các pháp sư! Triển khai thế trận phòng ngự!" Wilhem vẫn giữ được bình tĩnh, anh lập tức ra lệnh cho các ma pháp sư đáp trả.
"Rõ! Thưa ngài."
Những pháp sư nhanh chóng kích hoạt phép thuật, một bức tường đất mọc lên, che chắn họ khỏi gỗ đá và những mũi tên.
Nhóm pháp sư tấn công thì tung các quả cầu lửa phóng đến đập vào thân cây. Lửa bắt đầu cháy, biến khu rừng thành một chảo lửa. Nhưng người đàn ông đứng trên mỏm núi đã không còn ở chỗ cũ, nhóm quân bí ẩn cũng biến mất không còn dấu vết.
"Chúng bỏ chạy rồi, lũ khốn hèn nhát!" Quân Anjou tức giận rủa xả.
"Cái quái gì thế, chỉ một vài kẻ địch thôi cũng khiến chúng ta bị thương vong nặng nề!" Wilhem nhìn lại đội hình của mình, rất thất vọng.
"Quân số còn được bao nhiêu?"
"Chỉ còn lại 86 người thôi, thưa ngài."
Wilhem nghiến răng, một số lượng lớn chiến binh tinh nhuệ đã bỏ mình, nhưng nếu đã đẩy lùi được quân phục kích, thì lực lượng còn lại có lẽ vẫn đủ cho một cuộc tấn công. Nghĩ vậy, anh ta quyết định tiếp tục sứ mệnh của họ.
"Tiếp tục đến mục tiêu ban đầu, tập kích quân địch từ phía sau."
"Rõ!"
Đột nhiên, một giọng nói mạnh mẽ vang vọng trong hẻm núi.
"Anh sẽ không thể làm thế đâu, Wilhem!"
Nhiều tiếng ầm ĩ vang lên từ khúc quanh trên con đèo, và một nhóm hàng trăm chiến binh xuất hiện, chắn ngang đường. Họ mặc giáp trụ và đều mang theo kiếm bên mình, nhưng không hề đồng bộ, một lá cờ hiệu giương cao có biểu tượng một con quạ đen.
Thủ lĩnh của họ là một người đàn ông cao lớn, anh ta nâng miếng giáp che mắt lên, lộ ra gương mặt góc cạnh đầy sẹo, dấu tích của vô số chiến trận; sau đó cất giọng nghèn nghẹn của phương ngữ vùng phía Bắc.
"Sir Wilhem, không ngờ lại gặp anh trong hoàn cảnh này, nhưng có vẻ như lần này chúng ta thuộc hai chiến tuyến khác nhau rồi, nhỉ?"
"Ngươi... Joseph? Ngươi vẫn còn sống sao?" Wilhem kinh ngạc khi nhận ra danh tính người đàn ông, thủ lĩnh của quân đoàn đánh thuê.