Những người lính Anjou từ trên đỉnh dốc lao về phía quân Ashville như một trận tuyết lở, dường như họ tin rằng với lợi thế về địa hình và số lượng, họ có thể dễ dàng đánh bại chúng tôi, một đội quân nhỏ hơn.
Tôi đứng giữa những người lính của đại đội số 1, bình tĩnh quan sát trận địa. Chỉ huy Sieg đang hạ lệnh cho quân tiên phong dừng lại, đúng như chiến thuật đã định sẵn.
"Nâng súng lên, nhắm vào quân địch, chờ lệnh khai hỏa!"
Lính súng chưa bắn vội, họ đang đợi kẻ địch tiến vào tầm bắn hiệu quả. Súng trường ma pháp của tôi tuy có uy lực mạnh, nhưng độ chính xác không cao lắm, nguyên nhân là vì công nghệ chế tạo đạn và nòng súng chưa hoàn thiện. Chính xác thì nó tương đương với súng hỏa mai, trừ bộ phận kích nổ được chế tạo bởi công nghệ ma pháp với một viên ma thạch làm năng lượng. Tuy giá thành đắt đỏ, nhưng với ưu điểm dễ huấn luyện và khả năng xuyên phá cao hơn cung thủ thì chúng có ưu thế vượt trội trong chiến trận.
Ngay khi quân địch tiếp cận khoảng cách trên dưới 70m thì viên chỉ huy ra lệnh khai hỏa:
"Hàng thứ nhất, BẮN!!!"
Hàng trăm tia lửa lóe lên khi đạn chì va chạm vào nòng súng, âm thành chát chúa đồng loạt vang lên. Vô số loạt đạn găm vào hàng ngũ địch, khiến một số lớn những tên địch đang xung phong ngã rạp xuống lăn dài trên dốc, những người còn lại bàng hoàng, dừng lại tại chỗ và bắt đầu náo loạn.
"Chuyện gì đã xảy ra! Quân ta bị gục ngã bởi những thứ kì quái đó!" Họ kêu la trong hoảng loạn, ngay cả những kẻ chỉ huy cũng không hiểu điều gì đang xảy ra.
"Giữ đội hình, giữ đội hình, lũ ngu!" Tên kỵ sĩ chỉ huy hét lớn, nhưng không thể trấn tĩnh đám quân đang hoang mang.
Loạt đạn thứ nhất chấm dứt, hàng lính đầu tiên lui lại phía sau để nạp đạn. Trong lúc này thì hàng lính thứ hai đã tiến lên phía trước và lặp lại đợt tấn công.
Bang! Bang! Bang!
Lần này, quân địch đại loạn. Ngay cả những tên hiệp sĩ mặc giáp cũng trúng đạn ngã lăn xuống ngựa. Vô số lính Anjou tử trận hoặc bị thương, những kẻ sống sót đang xô đẩy nhau để chạy trốn, hàng ngũ vỡ tan. Hai nam tước chỉ huy quân địch đang vội vã cho thổi kèn thu quân. Nhưng rất tiếc, địa hình này thuận lợi cho họ tấn công thì cũng cản trở họ chạy trốn nhanh chóng. Quan sát thấy tình hình, tôi lập tức hạ lệnh cho phất cờ hiệu tổng tấn công.
"Xung phong! Giết hết quân địch!"
"GIẾT!!"
Toàn quân Ashville gầm lên đầy khí thế. Những lưỡi lê ở đầu họng súng được bật lên, họ xông vào giữa đám quân đang chạy tán loạn mà chém giết như chỗ không người. Hợp cùng những lính đánh thuê đang khép vào từ hai cánh, tàn sát những tên lính đã chạy khỏi hàng ngũ. Kẻ đã vấp ngã bị những lưỡi lê sắc lẻm đâm xuyên qua cơ thể, và kẻ liều mạng cố gắng chống cự cũng không tránh khỏi bị đạn chì ghim vào đầu.
Những tiếng gào thét, kêu cứu, rên rỉ hấp hối và dần tắt lịm, cất lên mọi nơi trên chiến tuyến, cảnh tượng khủng khiếp của chiến trường đang diễn ra trước mắt tôi. Nhịp tim tôi đang đập nặng nề, từng hơi thở hít vào mang mùi tanh của máu thật khó chịu. Chứng kiến sự tàn khốc của cuộc chiến, tôi không khỏi cảm thấy ngột ngạt như vậy.
Quả nhiên, chiến tranh không hào hùng, lãng mạn như những tiểu thuyết giả tưởng mô tả. Đó không phải những chiến binh can đản xông pha trận mạc vì lí tưởng, họ chỉ là những con người bình thường như bao người khác, lao vào chém giết nhau, với ý nghĩ duy nhất trong đầu là "giết hay bị giết".
"Trừng phạt kẻ xấu", "tiêu diệt cái ác", "bảo vệ chính nghĩa", "cứu nguy cho nhân loại", đó là lí lẽ của các anh hùng khi tham gia chiến đấu. Nhưng không phải ai khi chuyển sinh cũng tìm được "kẻ xấu" để được làm "anh hùng". Đó chỉ là ảo tưởng của những kẻ mơ mộng thôi.
Tôi không phải là một anh hùng như vậy, tôi là Alviss Dart, con trai của một gia tộc nam tước. Vòng xoáy của bạo lực và tranh đoạt là điều bình thường trong thời đại này. Và lí do tôi chiến đấu là vì quyền lợi của gia tộc mình, nó không phải điều cao đẹp như cứu nguy cho thế giới gì cả. Điều tốt nhất tôi có thể làm là chấm dứt nó một cách nhanh nhất, ít đổ máu nhất có thể, và để làm được điều này, tôi cần một sức mạnh vượt trội, áp đảo tất cả.
Giữ quyết tâm như vậy trong lòng, hít một hơi thở sâu, rút gươm ra, tôi quay sang các hiệp sĩ cận vệ.
"Hãy lên ngựa, truy kích quân địch, và bắt sống cho bằng được hai tên nam tước chỉ huy!"
"Rõ, thưa chúa tể!"
Ngựa chiến của các hiệp sĩ đang cào móng lên mặt đất, nóng lòng tham gia chiến trận, rõ ràng cơn say máu của các chiến binh sẽ không dừng lại cho đến khi hủy diệt kẻ thù.
Ngày hôm đó, là một trận thảm sát một chiều, trên vùng chiến địa dẫn về thị trấn Proteus, đội quân của hai nam tước Louis và Freddie đã bị tiêu diệt hoàn toàn.