Kết Hôn Cùng Nàng Phản Diện Trong Thế Giới Otome Game

Chương 44: Xuất trận






"Cha, mẹ, con sẽ phải dẫn quân ra trận. Xin hãy giúp con trông coi lãnh thổ trong thời gian con vắng mặt."

"Cha mẹ hiểu rồi. Con đang lãnh trên vai một trách nhiệm nặng nề đấy. Hãy chăm sóc bản thân và trở về an toàn nhé, Alviss."

Cha mẹ đang ôm tôi vào lòng và nói lời tạm biệt. Khi còn nhỏ có đôi lần tôi cũng tiễn cha ra trận, thực thi nghĩa vụ đối với vương quốc. Lần này vị thế của chúng tôi đã đảo ngược. Và dù tự tin đến thế nào thì cũng không tránh khỏi cảm giác bất an khi đưa tiễn người thân của mình. Tôi hiểu rất rõ điều đó.

"Vâng, tạm biệt cha mẹ."

Cố nén sự xúc động đang trỗi lên trong lòng, tôi không thể nói quá nhiều điều, vội vã rời đi. Bây giờ tôi đã là một lãnh chúa, phải chịu trách nhiệm về tương lai của lãnh thổ, tôi không thể bộc lộ sự yếu đuối của bản thân được.

Tại trụ sở chính, tôi đã vũ trang đầy đủ và chuẩn bị lên đường. Charlotte, người đứng bên cạnh tôi đang tỏ ra bồn chồn.

"Alviss, hãy trở về an toàn nhé, được chứ?"

Thật lạ khi Charlotte lại lo lắng cho tôi, kẻ đang tìm cách chống lại gia tộc của cô ấy. Sau cùng thì có lẽ đầu óc của cô ấy quá đơn giản, chỉ đơn thuần là lo lắng cho một người bạn. Nói cách khác thì Charlotte là một người sống dựa nhiều vào cảm xúc. Trong thời gian cô ấy sống tại Ashville, tôi đã nhận ra điều đó.

"Ngài Alviss, hãy trở lại sớm. Chúng ta vẫn còn rất nhiều nghiên cứu phải thực hiện đấy." 

Sandro thì trông vẫn bình thản như thường lệ, có lẽ trên đời này không có việc gì quan trọng hơn việc nghiên cứu của anh ta.

"Được rồi. Cám ơn hai người, công việc tại nhà, giao cho hai người đấy."

"Chúng tôi sẽ cố gắng. Chúc ngài may mắn."

Dứt lời chia tay thì cũng vừa lúc giọng nói của Carolina vọng vào, "Alviss, đi thôi, binh lính của chúng ta đang chờ!"

"Anh đến ngay! Carolina."

Vợ tôi, Carolina cũng đang trong trang phục chiến trận, đội mũ giáp và đeo thanh kiếm bên hông, duyên dáng xinh đẹp những cũng đầy khí chất chiến binh. Mặc dù tôi đã hết sức khuyến nghị cô ấy không ra trận, ở lại quản lí lãnh địa, nhưng cô ấy kiên quyết không nghe. Cô ấy đưa ra lí do là: "đây là truyền thống của người mang họ Partria" và "để bảo vệ Alviss khỏi mọi nguy hiểm". Tôi cũng biết cô ấy rất mạnh, nhưng, thật lo lắng nếu Carolina quá nhiệt tình tham gia chiến đấu. 

Toàn quân reo hò khi thấy tôi và Carolina xuất hiện. Và không chỉ quân đội, rất đông dân chúng đang đứng hai bên đường để tiễn chúng tôi ra tiền tuyến. Không để mất nhiều thời gian, tôi lập tức ra lệnh xuất phát. 

Đội quân 500 người của Ashville bắt đầu di chuyển về phía Bắc. Theo sau là rất nhiều xe ngựa chở quân nhu và lương thực. Khu vực tiếp giáp giữa Ashville và Anjou là một vùng đất hoang khô hạn, chỉ toàn là đá sỏi và cây bụi, hầu như không có cư dân sinh sống ở đây. Đây là một phần lí do rất ít người dòm ngó đến lãnh thổ chúng tôi, một nơi xa xôi và không có lợi ích gì về kinh tế.

Sau một ngày rưỡi hành quân, quân đội của tôi đã tiến vào được lãnh thổ của hầu tước Anjou. Và khung cảnh thay đổi hẳn so với Ashville, nơi đây là một thung lũng rộng lớn nằm giữa những rặng núi thấp, có một con sông hẹp chảy qua lãnh thổ bắt nguồn từ vương quốc lân cận. Những cánh đồng lúa đang độ chín vàng trải rộng trong tầm mắt. Một vùng đất màu mỡ, nơi được người dân địa phương gọi là Gold-valley.

Cuộc xâm nhập bất ngờ của quân Ashville đã khiến dân chúng Anjou sợ hãi bỏ chạy, và họ đang trú ẩn ở bên trong các pháo đài của các lãnh chúa địa phương. Không ai nghĩ lãnh địa nhỏ bé Anjou lại chủ động tấn công lãnh thổ của hầu tước vào ngay mùa thu hoạch này.

Trong vòng một ngày, chúng tôi đã chiếm được hàng chục ngôi làng tại khu vực nam thung lũng mà không có sự kháng cự đáng kể. Nhưng sau giây phút ban đầu lúng túng, các nam tước chư hầu của Anjou bắt đầu huy động dân binh để chống lại.

Giữa những tấm màn che, tôi đang ngồi trên một bục gỗ giữa các chỉ huy, điều này khiến tôi trông giống như một vị tướng quân thời chiến quốc Nhật Bản. Quân trưởng Sieg đang báo cáo tình hình:

"Thưa lãnh chúa! Quân trinh sát báo về: Nam tước Louis và nam tước Freddie đang hợp quân để phản kích, quân số ước tính từ 600-700 người, chủ yếu là nông nô."

"Ừm, cuối cùng cũng có một trận gọi là giao chiến thực sự đây."

Trước khi tiến quân, chúng tôi đã thu thập thông tin kĩ càng về địa hình, nhân sự cũng như tình hình cai trị thực địa của Anjou. Những nam tước đó là chư hầu của hầu tước Richard, tuy nhiên mức độ tự trị rất hạn chế. Chủ yếu là họ được hầu tước giao cho quản lí các điền trang và thu thuế thay mặt cho ông ta. Vì vậy quân đội riêng của những người này không đáng kể. Chưa kể họ còn phải vội vàng tập hợp những nông nô chưa được huấn luyện, nó giống như chỉ đưa cho những người này binh khí và đẩy ra mặt trận.

Mặc dù ít hơn, nhưng quân của tôi được huấn luyện kỷ luật kĩ càng, cộng với những lính đánh thuê giàu kinh nghiệm. Nên đây chỉ là một màn khởi động trước khi giáp mặt với những binh lính chuyên nghiệp của hầu tước.

"Thế còn vị trí của quân địch?" Tôi hỏi Sieg.

"Thưa lãnh chúa, cách đây năm dặm về hướng Đông Bắc, chúng đang án ngữ con đường tiến về thị trấn Proteus, thủ phủ của khu vực Gold-valley."

"Không quá xa nơi đây, hãy ra lệnh tiến quân, chuẩn bị xáp chiến với quân địch."

"Đã rõ!"

Carolina đang ngồi bên cạnh tôi, chợt lên tiếng:

"Alviss, trong trận đầu tiên, chúng ta phải nghiền nát hoàn toàn quân địch." 

Tôi quay sang nhìn cô ấy, hơi nhíu mày, "Họ chỉ là những nông nô bị cưỡng bức chiến đấu. Có cần thiết phải quá mạnh tay không? Chỉ cần chúng ta tiêu diệt những kẻ chỉ huy, họ sẽ tự tan rã mà bỏ chạy."

"Cứ tin tưởng em đi, đó là chiến lược mà em đã cân nhắc."