(Lãnh thổ Ashville, trong phòng họp)
Tôi và Carolina, cùng các chỉ huy quân sự đều đã tập trung cho một cuộc họp quan trọng. Những người có mặt đều là hiệp sĩ thân tín dưới quyền. Tôi ngồi tại đầu chiếc bàn dài, vị trí chủ tọa. Và ngay bên cạnh là chỗ ngồi của Carolina, điều này thể hiện rõ vị trí của cô ấy trong hội đồng quân sự này. Nói cho dễ hiểu thì cô ấy là quân sư, phụ trách cố vấn về mọi thứ trong chiến dịch lần này.
Tôi lên tiếng để mở màn cuộc họp, "Chào mừng các vị, chúng ta có mặt tại đây để thảo luận về chiến lược chiến tranh với nhà Anjou."
"Thưa lãnh chúa. Chúng tôi, bằng tất cả danh dự hiệp sĩ của mình, rất vinh dự được chiến đấu vì ngài!" Họ đồng thanh đáp.
"Tốt lắm, cám ơn các vị. Đầu tiên, tôi muốn hỏi ngài quân trưởng Sieg, việc huấn luyện quân đội thế nào? Họ đã sẵn sàng chiến đấu được chưa?"
Chỉ huy Sieg đứng lên, ông ta là người hiệp sĩ có uy tín nhất trong các thuộc hạ của tôi.
"Mọi thứ đều ổn, thưa ngài. Vũ khí và trang bị đều đã được kiểm tra kỹ lưỡng, tất cả binh lính đã hoàn thành huấn luyện, họ đã sẵn sàng bước vào chiến trường bất cứ lúc nào."
"Tuyệt vời. Ông làm rất tốt."
"Tôi rất vinh dự vì lời khen, thưa ngài."
"Tiếp theo, về tình hình quân địch, Carolina, em có thể đọc báo cáo không?"
"Vâng..." Carolina lật xấp tài liệu ra, "Theo tin tức tình báo, quân đội Anjou có 500 kỵ sĩ, 50 ma pháp sư và ước tính hầu tước có thể trưng dụng từ 3.000 đến 4.000 lính nghĩa vụ."
"Một con số rất lớn. Còn thống kê lực lượng phe ta?"
"Chúng ta có 300 lính, cộng với hơn 200 lính đánh thuê, và 200 quân dự bị. Về quân đồng minh, nhà Rein có 170 hiệp sĩ cùng với khoảng 1000 lính bộ binh."
Mọi người im lặng nhìn nhau, tuy nhiên không có ai ở đây dao động. Họ đều là những chiến binh kinh nghiệm, đã được tôi luyện tinh thần thép trong chiến trường, và họ cũng rất tự tin với binh đoàn kiểu mới mà tôi xây dựng.
"Vậy là tổng hợp quân số phe ta vẫn thua xa quân Anjou."
"Đúng thế, vì vậy em kiến nghị chúng ta nên chủ động tấn công lãnh thổ Anjou trước, càng sớm càng tốt."
"Ừm, tại sao?"
Thông thường thì phe ít hơn sẽ phải củng cố phòng ngự, tuy nhiên Carolina lại đưa ra một chiến lược hoàn toàn khác. Mọi người đang nhìn cô ấy đầy nghi hoặc, điều này có thể hiểu được.
Carolina đưa mắt nhìn tất cả mọi người trong phòng, chậm rãi đưa một ngón tay lên.
"Có ba lí do. Thứ nhất, lãnh thổ Anjou sắp bước vào mùa thu hoạch, việc huy động binh lính của hầu tước sẽ gặp khó khăn. Còn đối với chúng ta thì mùa gặt đã kết thúc sớm, quân ta có thể huy động toàn lực. Lợi thế này là không cần bàn cãi."
Tôi gật đầu, không chỉ nhà Anjou, mà tất cả các lãnh địa khác cũng sắp vào mùa gặt. Nói cách khác, nếu có ai đó muốn hỗ trợ quân sự cho nhà Anjou sẽ phải cân nhắc thiệt hại kinh tế rất lớn.
"Còn việc thứ hai?"
Carolina đưa ngón tay thứ hai lên, "Thứ hai. Nhà Luwich đang viện trợ vũ khí ma pháp ồ ạt cho Anjou, chúng ta cần hành động khẩn cấp trước khi họ được vũ trang đầy đủ. Chủ động tấn công trước, chính là để giảm bớt thiệt hại của quân ta trong tương lai. Nếu để hầu tước củng cố xong lực lượng, sẽ phải trả bằng rất nhiều sinh mạng binh sĩ của chúng ta!"
"Đúng vậy, rất có lí." Mọi người gật gù đồng tình.
"Và cuối cùng..." Carolina nhấn mạnh. "Quân chủ lực của hầu tước hiện đang đóng tại phía Bắc để đề phòng nhà Rein, có thể họ cho rằng quân đội Rein mạnh hơn chúng ta. Đây là thời cơ ngàn vàng để trừng phạt sai lầm ngu ngốc đó của hầu tước."
"Ừm, vậy chúng ta nên chủ động tiến công lãnh thổ Anjou trước, mọi người có ai phản đối điều đó không?" Tôi nhìn một lượt qua các chỉ huy, dò xét ý tứ của họ.
"Tôi cũng đồng ý đánh phủ đầu!"
"Chúng tôi tán thành, phải trừng phạt hầu tước, để hắn không còn dám đe dọa vùng biên cảnh này nữa!"
Tôi im lặng ngẫm nghĩ một lúc. Dường như mọi người đều tán thành ý kiến đánh phủ đầu, nhưng vẫn còn một vấn đề...
"Còn lí do? Chúng ta cần một cái cớ chính đáng để tấn công hầu tước mà không vấp phải sự phản đối của các phe phái. Mọi người hãy thử đưa ra ý kiến." Tôi hỏi.
Vẫn là Carolina đưa tay. Chà, cô ấy thật là có tài năng lãnh đạo, không hổ danh là người mang dòng máu của nhà Partria. Có lẽ tôi nên tính đến việc giao cho cô ấy cai quản lãnh địa thay mình luôn.
"Vậy? Đó là gì, Carolina?"
"Cái cớ thì em đã chuẩn bị sẵn rồi, chỉ việc đợi thời điểm thích hợp để thực hiện thôi."
Hả? Chuẩn bị sẵn. Dường như cô ấy đã chuẩn bị cho kịch bản này từ rất lâu rồi. Có một người vợ làm phụ tá chu đáo như thế này, đúng là tôi nhàn hạ thật.
"Vậy, anh giao cho em toàn quyền phụ trách việc này."
"Cứ tin tưởng ở em!"
Sau đó, cuộc họp thống nhất một số chiến lược cũng như công tác hậu cần. Mọi thứ đều được thảo luận kĩ càng, mục tiêu là đạt được thắng lợi chiến lược với tổn thất thấp nhất.
"Vậy, nếu không còn gì, chúng ta hãy giải tán. Thành bại trông cậy vào các vị cả đấy, hỡi những hiệp sĩ của Ashville!"
Bọn họ đứng dậy khỏi ghế, nhất tề vỗ giáp tay lên ngực, thể hiện lòng quyết tâm mạnh mẽ.
"Xin lãnh chúa yên tâm, chiến đấu chính là lẽ sống của chúng tôi!"
Và như vậy, chiến dịch quân sự đầu tiên trong đời tôi đã chính thức mở màn, đánh dấu một bước ngoặt lịch sử tại vùng đất Ashville này.