Kết quả trận đấu đã được xác nhận. Đội y tế của đấu trường vội vàng cáng tên Albert đó đi. Chà, hắn sẽ không nguy hiểm tính mạng nhưng nhận lãnh nhiêu đó đau đớn vào người thì cũng không dễ chịu đâu.
Rào chắn ma thuật quanh sân đấu cũng đã được dỡ bỏ. Giữa những tiếng ồn ào của khán giả, tôi kích hoạt ma pháp của mình và bước đi trên không đến khu vực VIP trên khán đài.
"Ha ha ha, khá lắm, Alviss, ta không ngờ đấy! Một màn trình diễn rất thú vị!"
Công tước Partria vỗ tay cười ha hả, trong khi Carolina chạy lại ôm chầm lấy tôi.
"Anh không bị làm sao chứ Alviss!"
"À, không sao đâu, gã Albert đó cũng không mạnh như chúng ta nghĩ."
"Quả nhiên là Alviss của em!"
Mặc kệ những người xung quanh đang chú ý, Carolina vui mừng cọ má vào ngực tôi.
Nhân tiện thì tôi cũng đã cải tiến các vũ khí ma pháp cho Carolina nên sức mạnh của cô ấy thậm chí còn lớn hơn trước rất nhiều, nếu Albert dám đấu với cô ấy thì kết quả có lẽ cũng không khác gì mấy.
"Nhìn này Alviss, em đã mua vé cược mệnh giá tối đa 1000 vàng, lần này thì chúng ta thắng lớn rồi!"
Carolina khoe tôi những vé cược cô ấy đã mua. Quả nhiên là cô ấy tin tưởng tuyệt đối vào tôi mà.
"Ồ, và ta cũng vậy."
Công tước Partria vừa nói vừa rút ra một xấp vé mệnh giá lớn nhất. Ô chà, ông ta không quan tâm đến thắng thua luôn. Nhiêu đó tiền không là gì so với thu nhập của gia tộc Partria.
Thầy Merlin ở hàng ghế danh dự cũng bước tới gần chúng tôi, vuốt chòm râu bạc.
"Chà, ma pháp của em được áp dụng rất thú vị đấy. Alviss!"
Hừm, không hổ là hiền nhân, có lẽ thầy ấy có thể nhìn thấu ma pháp của tôi.
"Vâng, cám ơn thầy. Em chỉ may mắn mà thôi. Nếu chiến đấu trực diện thì chưa chắc thắng được Albert dễ dàng."
Dĩ nhiên tôi còn những con chủ bài khác chưa sử dụng, nhưng tốt nhất thì không nên tiết lộ.
"Ồ, không đâu, một ma thuật cấp thấp sử dụng đúng cách đôi khi còn lợi hại hơn một ma thuật cấp cao. Ma thuật của Albert rất mạnh, nhưng cậu ta đã quá tự tin mà xem thường khả năng của đối thủ. Đây cũng là bài học lớn cho cậu ấy."
"Vâng."
Thầy Merlin bỗng như sực nhớ ra việc gì.
"Nhân tiện, Sandro đã chuyển lời lên ta sẽ rời đi vào ngày mốt. Chúc các em lên đường may mắn."
"Vâng, cám ơn thầy..."
"Vậy ta cũng hẹn gặp lại các con vào ngày mai nhé, ta còn bận đi gặp một số đối tác nữa!"
Công tước Partria nói rồi quay lưng bước đi. Ông ta lúc nào cũng bận rộn công việc, có lẽ đó là cái giá phải trả để duy trì quyền lực cho gia tộc. Ngay cả trận đấu này cũng như một màn phô trương sức mạnh của phe phái công tước thôi.
Tôi nhìn lại xung quanh, rất nhiều ánh mắt đang hướng về tôi lẫn những tiếng thán phục và kinh ngạc. Một kẻ vô danh chỉ mới nửa năm trước, nay đã trở thành trung tâm chú ý của mọi người. Quyền lực, địa vị, tiền bạc, sự nổi tiếng, chúng đang dần dần bao phủ lấy tôi như những chiếc xúc tu. Liệu sau này tôi có trở nên giống như công tước Partria không? Mồ hôi lạnh của tôi bỗng toát ra.
"Alviss, anh sao vậy!"
Tôi giật mình nhìn Carolina, khẽ thở dài. Có lẽ tôi không nên nghĩ nhiều quá, cả đời này tôi đã quyết định chỉ làm cho Carolina hạnh phúc. Tôi sẽ không giống như cha vợ mình.
"Không có gì đâu. Vậy chúng ta cùng trở về thôi, Carolina!"
"Vâng!"
Tôi liền gọi Jean và Hans quay về, hai người họ đang nhảy nhót như phát điên sau khi vét hết tiền túi ra mua vé và thắng cược. Có lẽ chuyến này họ sẽ tậu được một căn nhà riêng như mong ước rồi.
Chúng tôi trở lại nhà khách và nghỉ ngơi. Sáng mai sẽ là lễ cưới hoàng gia, tôi chỉ muốn nó nhanh chấm dứt rồi trở về nhà cùng Carolina. À, cùng với Sandro nữa. Rồi chúng tôi sẽ tiếp tục cuộc sống yên bình nơi quê nhà. Cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn, tôi nằm kế bên Carolina và chìm vào giấc ngủ.