Một ngày nọ, tôi đến gặp cha mình, nam tước Dart, đang trong phòng làm việc của ông.
"Alviss, dạo này tình hình kinh tế của lãnh địa rất tốt, có lẽ cha nên nghỉ hưu sớm và trao quyền điều hành cho con thôi. Ha ha ha!" Cha tôi ngả người trên ghế, cười một cách thoải mái.
Trước đây khi chưa lên làm nam tước, cha tôi làm công việc chăm sóc ngựa và điều hành nông trường, có lẽ đó mới là nơi ông thuộc về hơn là công việc bàn giấy. Ông luôn thúc giục tôi nhanh chóng kế vị tước hiệu.
"Chưa cần đâu thưa cha. Con xin đề xuất một ý kiến."
"Ồ, Alviss, đó là gì vậy?"
"Về vấn đề an ninh của lãnh địa, con đề xuất xây dựng đội quân thường trực để bảo vệ lãnh địa."
Một khi kinh tế phát triển thì tất yếu sẽ thu hút các thế lực bên ngoài dòm ngó, có thể là các lãnh chúa khác, hoặc những băng cướp hoạt động ở vùng hoang dã. Đó là lí do tôi đề xuất yêu cầu này.
Cha tôi ngồi thẳng lưng dậy, nghĩ ngợi một lúc.
"Đây là một vấn đề quan trọng nhưng cần thiết. Nhưng liệu chúng ta có đủ nhân lực không? Hay con dự tính sử dụng lính đánh thuê?"
"Chỉ một phần thôi."
Tôi giải thích cho cha nghe ý tưởng. Nông dân chủ yếu bận rộn vào mùa gặt, vào những thời điểm nhàn rỗi, tôi sẽ tập hợp và huấn luyện quân sự cho họ. Để có thể huy động quân đội được huấn luyện khi cần. Đây gọi là lực lượng bán thường trực. Tôi ước tính có thể huy động một phần ba nam giới trong độ tuổi lao động tham gia đội quân này. Chi phí nuôi quân lấy từ ngân khố của lãnh địa nên sẽ không có ai phản đối.
"Nghe ổn lắm, con nghĩ ra ý tưởng này từ đâu vậy?"
"À, từ trong sách thôi, thưa cha." Tôi gãi đầu.
"Quả đúng là con trai ta!" Cha tôi mừng rỡ. "Có lẽ lãnh thổ chúng ta sẽ có một tương lai xán lạn rồi!"
Chà, cha tôi cũng như Carolina, luôn đánh giá tôi quá cao, tôi tự hỏi không biết mình có thể đáp lại kỳ vọng của họ không. Nhưng dù thế nào thì tôi cũng muốn gia đình mình được sống thoải mái và hạnh phúc.
"Ồ và nhân tiện, có một lá thư từ công tước Partria đến đây này! Có vẻ như công tước sắp đến thăm lãnh địa của chúng ta."
Cha tôi nói rồi lục ngăn kéo, lấy ra lá thư.
"Hả, thật sao?"
"Công tước rất ấn tượng với món quà của con gửi cho ông ta, và nhân dịp này ông ta cũng muốn đến thăm con gái của mình."
Cha tôi trầm ngâm, hơi lo lắng.
"Phải cẩn thận, công tước là một người rất quyền lực, không rõ ông ta chỉ đến thăm con gái hay có ý đồ chính trị gì."
"Vâng..."
Công tước Marion Partria, cha của Carolina, trong trò chơi gốc là một người đàn ông đầy quyền lực, nhưng cũng rất tham vọng. Để củng cố vị thế của gia tộc thì ông ta đã đề xuất một cuộc hôn nhân chính trị cho Carolina và thái tử của hoàng gia ngay từ khi họ còn nhỏ. Ngược lại thì hoàng gia cũng cần nhờ uy tín của công tước với phe phái quý tộc địa phương mà giữ vững quyền lực của mình.
Tuy nhiên thì hiện tại ý đồ của công tước đã sụp đổ. Việc hủy bỏ hôn ước đã gây nên một sự rạn nứt lớn giữa hai gia tộc quyền lực nhất vương quốc. Việc này là do sự ngu ngốc của thái tử khi đơn phương hủy bỏ hôn ước, tuy nhiên tôi không nghĩ là cả hoàng gia cũng tham gia tích cực vào việc trừng phạt Carolina.
Tôi vô thức xiết chặt nắm tay, nếu họ là những kẻ đã làm tổn thương Carolina, thì họ là kẻ địch của tôi, dù cho đó có là hoàng gia đi nữa!