" Em thật hài hước ha, ban nãy còn đòi anh buông thế mà bây giờ lại bám chặt vào anh như vậy. Có phải muốn quyến rũ anh không? "
Cô lắc đầu nguầy nguậy, hành động đáng yêu như thế làm cho anh không kìm chế được. Hai người vào phòng, sau khi thả Ý Kỳ xuống giường, anh liền chống hai tay nhìn chằm chằm vào cô. Ý Kỳ ngại đến đỏ mặt, nhận ra anh chưa chốt cửa
" Lãng... anh chưa chốt cửa "
Tư Lãng nhếch một bên chân mày, giọng điệu thật giống như thách thức
" Hửm? Em muốn làm gì mà bắt anh phải chốt cửa? Em muốn anh à? "
Bị trêu đến mức mặt đỏ, tim đập loạn xạ. Ý Kỳ dùng lực đẩy mạnh nhưng anh chỉ nhích được một chút, sức lực của cô không đủ đẩy anh bật ra. Anh nghiêm túc trấn an cô
" Ngoan nào "
Cô khép chặt hai tay mình đặt trước ngực, bị ánh mắt của anh điều khiển cảm xúc. Không gian tĩnh lặng lúc này đang lãng mạn, anh dần cúi xuống định hôn lên môi nhưng cô xoay chỗ khác.
" Lỡ có ai vào... thì.. ?"
" Sẽ không có đâu, phòng của anh chẳng có ai tự tiện xông vào đâu "
Nhã Nhã đứng nép bên ngoài đã nghe thấy, cô ta chỉ biết buồn và buông bỏ tất cả cảm xúc, sự yêu thương và tính cảm đối với Tư Lãng. Nhẹ nhàng quay về căn phòng ở lầu trên.
Anh dẫn dắt cả hai vào chốn đê mê bằng nụ hôn ngọt ngào. Lúc đầu chậm rãi, sau thì mãnh liệt. Những ngón tay anh nhanh chóng tháo nút áo một cách thuần thục. Chẳng mấy chốc, cảnh đẹp đã hiện ra trước mắt anh, Ý Kỳ nhắm chặt mắt. Tư Lãng với tay đến chiếc tủ cạnh giường lấy ra một dây cà vạt màu đen. Đang đưa đến gần Ý Kỳ thì cô bất ngờ hỏi anh
" Anh làm gì..? "
" Anh sẽ cho em chơi một trò mới, sẽ đem lại cảm xúc lạ cho em. "
Cô ngoan ngoãn nằm yên cho anh bịt mắt mình lại. Không phải vì muốn có cảm xúc lạ mà là vì cho dù có chống cự nhiều đến mấy thì anh cũng ép phải bịt mắt. Anh cột không quá chặt nên cô cũng có phần nào dễ chịu. Xung quanh mắt cô bây giờ là một màu tối om, lúc này cô chỉ có thể cảm nhận qua làn da mà thôi. Anh bắt đầu chạm tay vào quả đào mềm mọng, ngón tay anh lạnh lẽo do ban đêm nên cô rùng mình rồi run. Bản thân anh nhìn thấy tấm thân nhỏ kia run lên lại không chịu được. Âm thanh của quần áo ma sát vào nhau, tiếng dây nịch "leng keng" vang lên thì người trưởng thành cũng đủ hiểu là âm thanh gì. Đột nhiên không gian này lại tĩnh lặng thêm một lần nữa. Ý Kỳ sợ sẽ bị anh bỏ rơi nên cô tính dùng tay tháo bịt mắt nhưng anh đã giữ tay lại, thì thầm vào tai.
" Anh rất yêu em thế nên... đừng hiểu lầm gì anh nữa. Bảo bối, anh yêu em "
Ý Kỳ rùng mình rồi khuôn mặt lại đỏ ửng lên, anh không thể giữ bình tĩnh được nữa nên nhanh chóng đưa đệ tử vào bên trong vách thịt mềm mại. Vừa vào một lúc thì cô nhướn người, có lẽ đã rất lâu rồi cả hai mới có lại cảm giác này. Thân dưới anh bắt đầu chuyển động, ra vào từng nhịp nhẹ nhàng, giữa thịt và thịt va chạm vào nhau tạo ra theo từng nhịp ra vào tạo nên âm thanh ngại đến đỏ mặt. Chẳng mấy chốc căn phòng này ngập trong mùi hương của dục vọng, cảnh xuân đẹp đến khó tả. Anh tháo bịt mắt cho Ý Kỳ, đôi mắt long lanh cố gắng mở to để nhìn anh. Lúc nhìn rõ thì lại nhắm tịt, khuôn mặt anh quyến rũ làm tim cô đập rộn ràng, bên trong vách thịt mềm bóp chặt cây côn của ai kia. Mắt anh khẽ nhắm một chút rồi hít hà, thân dưới bắt đầu nhẹ nhàng đưa *** **** ra rồi vội vàng xâm nhập vào trong. Đợt sau anh nhấp mỗi lúc một nhịp mạnh làm cho đầu óc cô trống rỗng, trong đầu chỉ có những khoái cảm đưa cô vào thế giới khác.
Anh dập vào một lực mạnh, đồng thời xuất đợt dịch ấm đặc tràn đầy *** *****. Lúc này bên trong Ý Kỳ nhạy cảm đến nỗi có thể cảm nhận thấy thứ đó đang giật từng hồi. Anh từ từ rút ra, thấy Ý Kỳ đẫm mệt và vì yêu cô vợ tương lai này nên đã dừng lại. Mắt cô lim dim rồi nhắm lại, anh mỉm cười xoa đầu cô gái nhỏ
" Bây giờ em cứ nghỉ ngơi, sau này em sẽ không được nghỉ ngơi như thế nữa đâu "
-----------------------
Mọi người ai cũng có công việc của riêng mình, riêng Ý Kỳ vẫn mặc chiếc đầm cô dâu phồng rộng trong phòng. Chờ đến giờ tốt để mà tiến vào lễ đường, cánh cửa phòng đột nhiên được mở khiến cho cô giật mình. Anh tựa người vào tường, người này vẫn cố gắng kìm chế bản thân vì trước mắt anh là một đại thiên sứ.
" Chúng ta đi thôi, mọi người đang đợi "
Ý Kỳ mỉm cười, khắp người đều có kim tuyến lấp lánh, màn sa đã được che. Nhưng tấm màn sa quá mỏng để che đi nụ cười ấy, nụ cười khiến Tư Lãng như chết đứng. Cả hai cùng vào lễ đường, mọi người đều vỗ tay vui mừng, có người chúc phúc, có người tung hoa. Phía trước có cha sứ chờ hai người. Cha bắt đầu làm lễ, đọc lời tuyên thệ quen thuộc như những bộ phim cô từng xem. Đến đoạn cha lần lượt hỏi Ý Kỳ và Tư Lãng, cô nhìn anh không ngừng mỉm cười vì quá vui.
" Con đồng ý "
Lúc cha quay sang nhìn anh, chưa kịp hỏi thì Tư Lãng cũng vội trả lời
" Con đồng ý "
Vừa dứt câu thì anh liền kéo màn sa, vội vàng hôn cô dâu bên trong màn sa. Mọi người cười trừ, bó tay với chú rể bá đạo này. Sau này anh sẽ bảo vệ cô đúng với danh nghĩa vợ chồng , sẽ không một ai dám động vào "chị dâu".
\-\- Hoàn \-\-