Anh liền nhìn mẹ, có lẽ bà đang mưu tính gì đó nên không nói cho ông nghe về sự xuất hiện của Ý Kỳ. Sẵn đây anh cũng nói luôn về cuộc sống hiện tại với Ý Kỳ. Anh từ từ ngồi xuống đối diện mẹ anh và ba. Anh vẫn không thể xưng " con " với hai người họ. Vì Tư Lãng nhớ rất rõ cái ngày hai người họ cương quyết đòi từ bỏ đứa con này.
"Mãn Huyên và Tư Lãng tôi đã không còn sống chung nữa và cũng đã hết yêu. Hiện tại cạnh tôi đã có người con gái khác, có thể quán xuyến được tất cả. Nếu ông muốn thì... Sau này giao tập đoàn cho tôi, tôi và cô ấy sẽ lãnh đạo."
Khi xưa ông dẫn dắt anh theo con đường kinh doanh nhưng anh lại quậy phá và muốn đi con đường riêng của mình.
Con người mà, ai mà chẳng có tham vọng theo con đường mình chọn. Ngay cả Tư Luân cũng có con đường của riêng mình nhưng vì là con ngoan từ nhỏ, lại sợ làm ba mẹ buồn nên lúc nào anh ấy cũng phải làm theo ý ba mẹ.
Ba anh nghe xong liền tức giận, giận đến đỏ đến run người, ra sức mắng chửi.
"Nghịch tử, bây giờ mày đủ lông đủ cánh rồi phải không?"
Khi xưa, mỗi khi anh quậy thì ông liền hỏi câu đấy. Anh cười phá lên rồi hít thở lại để bình tĩnh.
"Tất nhiên, ông đã bao giờ xem tôi là con đâu."
"..."
"Được rồi, tôi đến đây chỉ để tìm cô ấy, không có thì về."
Anh còn phải về tranh thủ thay đồ rồi đem một số thứ đồ dùng cần thiết nữa. Hơi đâu ở lại đây tranh cãi với những người từng ghét anh. Anh vội ra xe rồi bấm số trên di động gọi cho Mã Yết, rất nhanh Mã Yết liền nhấc máy.
" Cậu bảo Kiến Văn xâm nhập camera ở Tần gia xem Mãn Huyên đã trốn đi đâu rồi và báo ngay cho tôi"
' Tôi sẽ bảo anh Kiến ngay '
Anh vừa tắt di động thì vụt ga ra khỏi Tần gia. Ba anh vẫn không thể biết cô gái anh yêu là người thân thế ra sao, nếu Mãn Huyên gặp chuyện gì thì anh cũng không gấp đến thế. Ông ấy quay sang hỏi bà vợ của mình, chính ông còn biết bà ấy cổ hủ đến nhường nào.
"Này bà, con bé gì kia nó rất giống Nhã Nhã phải không? "
Bà bối rối trả lời cứ ấp a ấp úng.
"Tôi...làm sao..làm sao tôi biết được.. "
"Sao lại không biết trong khi hơn một tháng bà ở nhà nó"
Bà đứng lên bỏ đi lên phòng của mình nhằm tránh bị hỏi.
"Tôi mệt rồi...tôi không nói với ông nữa"
"Bà.."
Ông bấm nút xanh trên xe lăn điện để di chuyển đến điện thoại bàn bên kia, ông bấm số cho thư ký cũ của ông.
"Thư ký Trần, tôi nhờ anh điều tra giúp tôi một người "
' Vâng, ngài cứ nói '
"Điều tra xem người con gái bên cạnh thằng Tư Lãng là ai, gia thế ra sao"
' Tôi biết rồi ạ, ngài nghỉ ngơi đi. Sau khi tôi giúp chủ tịch Tần rồi sẽ điều tra '
Sẵn đây ông cũng hỏi thăm con trai lớn như thế nào, gần nửa tháng rồi Tư Luân chưa về nhà. Sau khi học xong quản trị kinh doanh thì Tư Luân đã phải tiếp quản tập đoàn cho ông về hưu.
"Thằng Tư Luân làm việc sao rồi?"
'Thưa ngài, chủ tịch Tần đang cố hết sức để lãnh đạo ạ. Các cổ đông dần dần tăng lên'
Ông thầm cười, ông tự hào về đứa lớn này. Chẳng bù cho Tư Lãng, chỉ biết đánh nhau mà chẳng giúp được gì cho đời. Ông an tâm rồi nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện.
--------------
Khi anh đang thu dọn một số đồ cần thiết thì nhìn thấy quyển sổ của cô, là nhật ký. Anh tò mò trong đấy cô ghi những gì, liền cho vào va li đồ rồi nhanh chóng đem ra xe. Tiểu Thố chạy từ bếp ra gấp gáp gọi anh.
"Chị ấy sao rồi ạ?"
Tư Lãng có nghe nhưng anh không muốn dừng lại để trả lời nên cứ thế mà ra xe vụt đi.
Yên Yên đang ngồi trong phòng thì thấy anh mở cửa rồi kéo va li vào. Thật sự từ lúc ở bãi xe bệnh viện cho đến lên trên này thì ai cũng nhìn anh. Cô ấy đang bóp chân cho Ý Kỳ thì sững sờ.
"Cậu Tần...cậu tính lên đây ở luôn à? "
Anh để va li trên ghế đối diện giường bệnh.
"Chị về đi, từ nay tôi sẽ ở lại chăm sóc cho tiểu Kỳ. Không có chị ở nhà thì mọi thứ đã rối tung lên rồi"
Cô không muốn về, vừa ở cùng Ý Kỳ vài tiếng thì lại bị "đuổi" như vậy.
"Tôi biết chị thương cô ấy, nhưng sau này tôi là chồng nên sẽ có trách nhiệm chăm sóc cho tiểu Kỳ, chị là thân phận quản gia thì về nhà sắp xếp và phân công mọi người làm việc đi"
Yên Yên chần chừ, cô cứ nhìn Ý Kỳ mãi. Trông Ý Kỳ nhắm mắt rất bình yên nhưng cô không muốn Ý Kỳ mãi mãi nhắm mắt như vậy. Yên Yên quay sang xin phép Tư Lãng.
"Cậu Tần, cho tôi được hôn..."
"Chị cứ việc"
Yên Yên vui vẻ đến rơi nước mắt, cô chạm tay để vuốt tóc Ý Kỳ. Nghẹn ngào hôn nhẹ lên trán, từ giờ trở đi cô không có cơ hội chăm sóc Ý Kỳ nữa và không biết có cơ hội để lên thăm hay không.
\*