Kết Hôn Cùng Ác Quỷ

Chương 31: Ý Kỳ gặp nạn




Bà quay sang nhìn cô với ánh mắt không mấy thiện cảm, chợt nghĩ.

••Có lẽ bác ấy ghét mình và không muốn nhìn mình, nếu ở lại đây thì bác ấy sẽ không ăn... Thử ra ngoài xem sao.••

Ý Kỳ liền đứng lên xếp ghế lại vào trong rồi mở cửa ra ngoài.

"Con sẽ sang phòng Mãn Huyên, bác đừng nghĩ về con nữa ạ.."

Cô vẫn khóa cửa lại, nếu không thì vì cô mà Lãng sẽ bị liên lụy mất thôi. Cô lật tìm chìa khóa của phòng Mãn Huyên, cuối cùng cũng thấy rồi mở ra. Vào đưa cho Mãn Huyên viên thuốc bổ rồi xuống nhà luôn, phòng cô ta bị nhốt khá là gần với cầu thang. Ý Kỳ bước vào thì căn phòng bốc mùi hôi kinh khủng nhưng cô phải chịu. Cô thấy Mãn Huyên ngồi gần cửa, ánh sáng từ phía cửa sổ rọi vào, ánh mắt của Mãn Huyên cho Ý Kỳ cũng không mấy thiện cảm. Cô chìa tay ra, trong đó có viên thuốc cùng chai nước bên tay còn lại.

"Cô uống đi, không ăn cơm mấy ngày rồi thì viên thuốc này giúp cô lấy lại được phần nào sức khỏe "

Mãn Huyên đã suy nghĩ gì đó rồi nhanh lấy viên thuốc nhỏ trong tay Ý Kỳ rồi vội bỏ vào miệng, chẳng lẽ cô ta đói đến thế. Biết vậy thì Ý Kỳ đã nấu một ít gì đó đem lên cho Mãn Huyên, dù gì cũng không nên đối xử như thế này mới đúng.

"Hay cô ăn chút gì không? Tôi xuống làm một ít gì đó cho cô nhé"

Ý Kỳ lại quay lưng đi ngay, nhưng người ta có câu ' đừng quay lưng với hổ ' . Cô vừa quay đi thì Mãn Huyên ra sức đẩy và xô cô xuống cầu thang. Lực đẩy mạnh khiến cô ngã nhào xuống lầu hai rồi từ lầu hai lăn xuống lầu một. Ý Kỳ liền bất tỉnh, Mãn Huyên đứng như trời trồng. Mọi người trong nhà đều chạy lên, họ cuống quýt gọi xe cứu thương và không ai để ý hay dám động đến Mãn Huyên, cô ta thấy chìa khóa rơi ở cầu thang lầu hai lúc Ý Kỳ làm rơi. Cô ta chạy xuống chộp lấy rồi chạy lên mở cửa cho mẹ Tư Lãng, khi mọi người đều trong trạng thái lo lắng thì cô nắm tay bà ta chạy xuống. Một người giúp việc can đảm ngăn họ lại nhưng Mãn Huyên đập bể ly gần đó rồi cầm mảnh vỡ lớn chỉ về phía họ.

"Ai dám cản thì tôi không nhẹ tay đâu. Tránh đường"

Và thế là hai người họ tẩu thoát thành công, đám người đó đã gọi cho Tư Lãng.

Tần Tư Lãng đang làm ăn, tất nhiên là đi đòi nợ thì nhận được cuộc gọi của Yên Yên. Rất ít khi Yên Yên mới gọi cho anh nên anh đoán phải có việc gì thì cô ấy mới gọi. Anh trượt ngón tay vào nút xanh sang phải rồi áp lên tai.

"Có gì không chị Doãn?"

Đầu dây bên kia rất ồn. Tiếng xe cứu thương vang inh ỏi và giọng cô ấy run run và nấc lên vì khóc.

"Cậu chủ mau đến bệnh viện thành phố.... Mộc tiểu thư...hức hức"

Biết có chuyện không lành, anh giao mọi việc cho Mã Yết và Kiến Văn, lấy chìa khóa từ túi áo Mã Yết rồi phóng xe đến bệnh viện thành phố. Anh chạy nhanh, cứ ngỡ đang đối mặt với tử thần, vượt cả đèn đỏ, lạng lách vượt xe làm náo loạn giao thông. Đến cả xe cảnh sát đuổi theo, anh nhìn qua kính hậu rồi chửi thầm.

"Mẹ kiếp "

Rồi anh bắt đầu cắt đuôi xe cảnh sát, lách từ ngõ này sang ngõ khác, chạy vượt tốc độ. Khi gần đến bệnh viện anh liền để xe tại một con hẻm gần đó rồi gọi cho Mã Yết.

"Tôi có để định vị trên xe, khi nào xong việc thì cậu đến và bán chiếc xe đi, có lẽ cảnh sát đã chụp lại biển số rồi"

' Tôi đã hiểu rồi ạ '

Sau đó Tư Lãng liền chạy một mạch vào bệnh viện, anh đã mất khá nhiều thời gian để đến bệnh viện, chạy vào khoe cấp cứu lại không thấy Ý Kỳ đâu. Anh hỏi các y bác sĩ tại đó, họ nói đã làm thủ tục nhập viện và chuyển lên khoa thần kinh rồi. Anh chạy vào thang máy để tìm lên khoa thần kinh, là tầng bốn. Thang máy từ từ đóng lại và từ từ chạy lên, anh nóng ruột luôn miệng chửi.

" Mẹ nó, nhanh lên..."

Thang lên đến nơi, trước mặt anh là khoa thần kinh và anh hỏi y tá tại quầy hành chính.

"Bệnh nhân Mộc Ý Kỳ nằm phòng nào?"

"Phòng chăm sóc đặc biệt 168 ạ"

Anh liền chạy đi, được một đoạn thì thấy phòng 168 rồi. Mở cửa vào thì thấy mắt Yên Yên sưng tấy, còn Ý Kỳ thì nằm im trên giường bệnh, mắt nhắm nghiền. Yên Yên thấy anh thì khóc càng to hơn, cô vội rời khỏi ghế mình đang ngồi cạnh giường bệnh mà quỳ xuống.

"Tôi xin lỗi cậu.... Đáng lẽ lúc đó chúng tôi nên ở cùng Mộc tiểu thư....hức hức "

Anh lúc này như đang nổi điên lên nhưng mà cố kìm lại, anh đang nghĩ do mẹ anh hoặc Mãn Huyên làm.

"Là ai?"

"Là Mãn Huyên... Vì lúc chúng tôi chạy ra thì đã thấy Mộc tiểu thư nằm bất động trên lầu một, còn cô ta thì đứng trên lầu ba..."

Anh tức điên lên mạnh tay hất văng bình hoa xuống sàn, Doãn Mật Yên Yên giật mình liền khóc nhiều hơn.

"Có bắt ả ta lại chưa?"

Yên Yên lắc đầu, anh nhìn Ý Kỳ rồi nhẫn nhịn lại.