Kết Hôn Cùng Ác Quỷ

Chương 3: Tôi ghét tất cả




Anh cúi thấp người liếm mang tai cô, vừa **** *** chút xíu thì mặt cô liền đỏ đến mang tai. Anh nhìn lại bộ dạng cô lúc này thì tay anh thật muốn làm loạn khắp cơ thể cô thôi. Thấy cô vẫn còn run vì sợ, anh liền nghĩ ra vài trò đùa nhỏ muốn áp dụng ngay lúc này

"Tự cởi cúc áo đi, một cúc"

Mắt cô nhắm nghiền, đôi tay tự hoạt mà cởi cúc áo theo ý anh. Cô vừa cởi đến cúc thứ hai thì Tư Lãng cúi người cắn lấy hõm cổ khiến nơi đó ửng đỏ. Khỏi phải nói, từ hành động đến ánh mắt của anh cũng đủ khiến cô biết anh làm gì. Điều gì đến rồi cũng đến, anh thấy cô như muốn phản đối việc anh làm nên đã khống chế với một câu nói

"Cô nên ngoan đi, tôi bắt cô về để làm những việc này đấy. Không thích thì cũng phải chấp nhận"

Lần thứ hai nghe câu này, lòng cô căm ghét anh nhiều hơn. Không, là cô ghét tất cả mọi người, ghét hết. Ghét ba cô tại sao lại phải lao đầu vào cờ bạc rồi vay nóng, ghét mẹ kế cô bỏ mặc để đám người này bắt cô đi, ghét anh phải khiến cô thân tàn ma dại, ghét cả bản thân cô chẳng thể làm được gì. Trong lúc thờ thẫn phó mặc bản thân cho Tư Lãng thì cô hé môi nói điều anh phải cười

"Họ bỏ tôi rồi....tôi ghét tất cả.... "

"Khục..hahhaha cô đừng tấu hài để tôi cười chứ. Ngay từ đầu chẳng phải họ bỏ cô rồi sao, ghét thì họ sẽ yêu thương cô hả? Ngay cả mẹ ruột của cô cũng bỏ đi rồi bị tai nạn chết, thật là thảm thương "

Không, do mẹ cô bị tai nạn thôi, không phải do bỏ đi...nhắc đến bà ấy, cô dùng lực đẩy mạnh khiến đầu anh va vào thành giường chảy máu. Tư Lãng nhíu mày quẹt vết máu sau đầu, khuôn mặt anh ta nhăn một cách khó chịu rồi nghiến răng

"Chết tiệt.."

Ý Kỳ như thấy có con thú điên sắp xuất hiện vậy, nhanh vơ gì quăng đó vào Tư Lãng. Vô thức mà vơ đèn ngủ ném thẳng vào mặt Tư Lãng, may mắn anh ta dùng tay che chắn trước mặt, đèn ngủ liền vỡ ra, mảnh đèn vỡ đâm vào tay anh. Mã Yết nghe âm thanh lớn liền xông vào phòng, thấy Tư Lãng đang ngồi bệt dưới sàn nhanh chóng chạy đến đỡ dậy. Hoàn hồn, chợt thấy mình làm chuyện khùng điên gì đây, nghĩ đến chuyện Tần Tư Lãng sẽ đánh cô hoặc hành hạ cô sống không bằng chết thì liền hai tay cô ôm đầu ngồi quỵ một góc. Mã Yết thấy tình trạng Tư Lãng như vầy liền lấy điện thoại gọi cho bác sĩ đến sơ cứu vết thương, anh ta còn định xử lý Ý Kỳ nhưng Tư Lãng ngăn lại

"Để cô ta cứ ngồi đó yên tĩnh đi, có lẽ bị sốc tâm lý do tôi nhắc đến mẹ cô ấy. Thật không ngờ cô ta dám làm điều này, sẵn kêu người khám xem cô ta thế nào "

Gì?? Gì, khám cho Mộc Ý Kỳ nữa à? Trong đầu Mã Yết không khỏi những câu hỏi vì bất ngờ với hành động này của Tư Lãng, nếu là những cô gái khác thì đã bị đánh đến đi không nổi nhưng đằng này anh ta lại quyết định táo bạo vậy. Thấy Mã Yết bất mãn anh liền nói an

"Đừng nghĩ nhiều, chỉ là tôi thấy cô ấy có gì đó đặc biệt nên không nỡ xuống tay, nếu cố gắng để ý chút thì cô ấy có gì đó không giống những cô gái khác...kiểu khiến người ta muốn tìm hiểu "

Mã Yết nghe nói vậy thì da gà nổi lên hết, liền mở miệng nói vài câu không thể lọt tai Tư Lãng

"Nữ chính nào chẳng vậy, khác người"

Mã Yết liền nhận lấy ánh mắt "thân thương" từ Tư Lãng, liền tránh nơi khác để khỏi rước phiền phức

"Nói gì? Nữ chính? Ý cậu nói tôi yêu con ranh Mộc gia?"

Ý Kỳ hé mắt nhìn thấy hai người họ đều nhìn mình, áo sơ mi xộc xệch hở trái hở phải, cô lạnh nhưng không dám nói. Mã Yết tự động cởi khoác vest choàng cho cô, Tư Lãng trầm ngâm nhìn thì anh ta vội giải thích

"Không phải tôi giành nữ nhân của anh đâu nhưng tôi thấy cô ta.....chỉ là lát nữa bác sĩ đến thì sẽ bị thấy"

"Ai dám nhìn cô ấy, móc mắt"

Mã Yết cố nhịn cười, thật ra là Tư Lãng đang nói đùa thôi chứ ai nhìn nữ nhân của anh ta thì đã ra lệnh hay tự tay móc mắt ai bao giờ, chỉ là cho người đến đánh người đó một trận coi như bài học thôi. Lát sau bác sĩ cũng đến, thấy những mảnh nhỏ ghim vào tay anh như vậy ông ấy có chút xót, vì vị bác sĩ đó là cậu của Tư Lãng, ông ấy thấy ba mẹ anh nản với đứa con trai phá phách này, người cậu này vốn thương anh nên dù anh quậy hay ngoan đều không bỏ mặc.

"Lãng này, lần này đòi nợ lại bị người ta đánh hả con?"

Anh nghiêng đầu rồi cười trả lời nhẹ nhàng

"Đâu có, người nào dám đánh con hả cậu?? Là con nhóc bên kia kìa, mà cậu có quen bác sĩ tâm lý nào không? Con đoán là con nhóc đó bị rối loạn tâm lý hay gì rồi"

Ông ấy lườm Tư Lãng vì biết chỉ có anh mới làm con người ta như vậy thôi, quan sát chút cũng đoán đúng được.