Kết Hôn Cùng Ác Quỷ

Chương 23: Bày trò




Hiện tại, y tá đã đến phòng anh để rửa vết thương cho anh, Tư Lãng yêu cầu y tá xem vết thương của Ý Kỳ thế nào rồi xử lý, sau khi y tá xem xét và rửa vết trầy trên trán cô.

"Vết thương này chỉ cần rửa qua nước muối là được, mỗi ngày chúng tôi rửa vết thương cho anh xong thì chúng tôi sẽ rửa cho cô luôn. Không cần băng lại, vết thương không để lại sẹo đâu"

Tư Lãng lấy trong túi mình xấp tiền một trăm nhân dân tệ đưa cho y tá, cô ấy liền từ chối nhận tiền.

"Tôi chỉ làm việc mình nên làm, xin anh hãy cất tiền vào đi ạ"

Ý Kỳ mỉm cười, Tư Lãng nằm xuống và nói với cô y tá đó.

"Thật sự bệnh viện này rất tốt, sau khi khỏe lại tôi sẽ thưởng cho khoa này và bệnh viện một khoản tiền"

Cô y tá không biết thân phận của anh nên cho rằng lời anh nói là điều viễn vông nên cũng chẳng mấy quan tâm, ra ngoài cô ta còn thì thầm

"Đúng là người bệnh mà"

--------------

Đã gần một tháng trôi qua, cuối cùng anh cũng được xuất viện, nhưng khi về nhà anh cũng phải cẩn thận vì vết thương chưa lành hẳn. Tư Lãng vừa vào nhà thì thấy mẹ anh và Mãn Huyên đang cùng nhau đắp mặt nạ dưỡng da. Anh cứ lơ họ, nắm tay Ý Kỳ mà đi một mạch lên lầu. Mãn Huyên nhìn thấy liền bật dậy gọi to.

"Yo, còn bám chân theo Lãng về tận đây à? Tôi tưởng cô về Bạch gia chứ"

Cửa phòng anh đóng mạnh, cô ta giật mình rồi lại nhõng nhẽo với mẹ anh, Doãn Mật Yên Yên nhìn thấy cũng phát phiền. Thấy Yên Yên nhìn mình với ánh mắt chán bỏ, cô ta hất ly nước vào người Yên Yên rồi cười hả hê.

Cô ta cầm lấy thau nhỏ để ngâm chân hất toàn bộ lên cơ thể những người giúp việc, thấy họ im lặng dọn dẹp đống nước mà cô đã bừa ra liền hả dạ lên giọng kênh kiệu.

"Vậy là có việc để làm rồi, khỏi phải đứng nhìn tôi"

Mẹ anh cũng ngồi dậy ngay ngắn rồi kéo nhẹ tay Mãn Huyên.

"Con sao vậy? Lãng về rồi, con lên với nó đi"

Cô ta chỉ tay vào một chị giúp việc đứng gần đó, rồi ra hiệu bảo lột mặt nạ giúp, chị giúp việc ấy tính hiền lành, bảo gì làm đó. Chạy lại lột mặt nạ theo ý cô ta thôi cũng bị mắng.

"Đồ ngu, phải mát xa trước rồi mới lột. Đã lột rồi thì lột hẳn luôn đi, cái đồ nhà quê"

Rồi cô ta quay sang nói chuyện với mẹ anh, thái độ thay đổi hẳn

"Bác gái à, cô ta theo Tư Lãng về tận đây. Lúc nãy còn lườm con"

"Haiz, thảo nào con lại tức giận đến vậy"

Bà cũng lột đại mặt nạ rồi ném xuống sàn, chỉ tay mắng nhiếc người giúp việc

"Các người lo mà nhanh nhanh cái tay lên, ăn hại thì tôi đuổi hết"

Đang lên cầu thang thì Tư Lãng mở cửa phòng, từ lúc có sự xuất hiện của mẹ là không lúc nào anh kìm chế bản thân nổi. Anh gân cổ lên quát đến nỗi đám người ở ngoài sân cũng nghe thấy.

"Các người ồn cái gì? Đòi đuổi người của tôi à, hai người có quyền hạn đó sao? Ăn bám đủ rồi thì cút về hết đi"

"Lãng à, mày nói chuyện với mẹ mày thế à? Cái thằng bất hiếu này"

Bà xồng xộc chạy lên chủ yếu là xem Ý Kỳ đang làm gì trong phòng mà không dám ra, bà không thấy cô thì lại đánh anh túi bụi. Anh hất tay bà ra, các đường gân mắt anh nổi đỏ vì tức giận.

"Đủ rồi, bất hiếu hay không tự tôi biết. Không cần bà nhắc nhở, còn nếu bà thương Mãn Huyên như con gái thì hai người cùng nhau về Tần gia đi, ở đây tôi không chứa."

Mãn Huyên xông lên đỡ mẹ anh lại còn quỳ thụp xuống, tay nắm lấy chân anh như van xin, khóc lóc đủ điều để mẹ anh thương

"Xin anh...đừng làm vậy với bác gái, nếu anh không thương bác gái thì hãy cho em được đỡ đần bác gái..."

Anh phát ngán với màn diễn xuất của Mãn Huyên rồi, anh hất chân mình đá cô ra, không ngừng chỉ tay sỉ vả.

"Được rồi, cô diễn thêm thì tôi không trả tiền cho đâu. Thích thì hai người cút đi, Tần Tư Lãng tôi không chứa"

Mãn Huyên chạy theo vào phòng, khó lắm mới rặn nước mắt nên dại gì phải dừng, cô ta cứ vậy mà khóc thê thảm.

"Đừng vì cô ấy mà cắt đứt tình yêu hơn ba năm không? Hãy cho em cơ hội để yêu anh"

Tư Lãng quay lại, nhanh tay tóm gọn cổ Mãn Huyên, anh dùng lực siết lại khiến mặt cô ta tái mét. Anh nghiến răng, trừng mắt.

"Cơ hội? Loại đàn bà không biết xấu hổ như cô còn đòi tôi cho cơ hội? Tần Tư Lãng tôi chưa cho ai thêm cơ hội nào cả, thời gian qua cô không thấy sao? Tôi không hề yêu cô, cô chỉ là bình phong thay thế cho Ý Kỳ. Thời gian Ý Kỳ không có ở đây, tôi tưởng sẽ quên được cô ấy nhưng không hề, cô thì lúc nào cũng lải nhải bên tai tôi rằng Ý Kỳ thế này thế nọ không bằng cô, cô đã xem lại mình thế nào chưa?"

Mãn Huyên đập tay bồm bộp vào tường, miệng ú ớ không thành tiếng. Đến lúc mắt cô ta trợn trắng thì anh mới buông tay, Mãn Huyên ngã phịch xuống thở hồng hộc. Mẹ anh chạy vào phòng ôm lấy Mãn Huyên, anh ngồi xuống ghế cạnh giường gọi lớn Mã Yết