Kết Hôn Cùng Ác Quỷ

Chương 17: Ngoan ngoãn theo tôi về




Sáu tháng sau

Mộc Ý Kỳ hôm nay có hứng thú đi bộ, cô đi từ trường về nhà mất khoảng một tiếng ba mươi phút, về đến thì thấy có xe hơi đen đậu dài trước cổng lớn. Liền hì hục chạy gấp vào nhà, bên ngoài cửa thấy Mã Yết thì cô cũng đoán được vị khách nào đến nhà. Tư Lãng nhìn ra thấy cô và mỉm cười

"Về rồi à?"

Chân cô run run bước vào, thật sự cô không muốn nhìn anh. Tiếu Thiên nhìn cô với ánh mắt bình thường như mọi ngày

"Ngồi cạnh tôi"

Tư Lãng thầm nghĩ trong đầu rồi cười khinh Tiếu Thiên

••Anh nghĩ tiểu Kỳ của tôi chịu ngồi cạnh anh sao?••

Ý Kỳ lại ngoan ngoãn ngồi cạnh Tiếu Thiên làm cho Tư Lãng ngạc nhiên vô cùng. Vội ngước mặt thấy anh nhìn mình với ánh mắt rất đáng sợ nên cô căng thẳng hơn. Tiếu Thiên cũng nhận ra cô đang sợ Tư Lãng nên anh cười vui vẻ nhưng giọng nói chẳng vui tí nào

"Này, Tần Tư Lãng, hà cớ gì đang trò chuyện thì lại dừng ngang khi thấy Ý Kỳ về vậy?"

"Ý Kỳ? Là em cho anh ta gọi tên em sao tiểu Kỳ?"/ Anh nhìn cô, lời nói áp đảo tinh thần làm cô run bần bật thấy rõ

Tư Lãng nhìn thẳng vào mắt Tiếu Thiên, ngông nghênh thẳng lời

"Chẳng lòng vòng làm gì. Tôi đến đây chủ yếu muốn đưa tiểu Kỳ về. Đã sáu tháng rồi, quá đủ rồi"

Ý Kỳ nhẹ lắc đầu, chẳng dám ngẩng mặt nhìn anh, hai tai cô giờ đây chỉ nghe tiếng ù chói tai khó chịu và lời Tư Lãng.

"Dù em không yêu tôi cũng được, tôi không muốn em ở cùng người đàn ông khác, về đi. Tôi sẽ làm cho em yêu tôi"

Anh liền đứng lên, bước qua chỗ cô ngồi nắm tay kéo lên.

"A đau.. Không muốn.... Buông tôi ra"

Thấy Ý Kỳ vùng vẫy, Tiếu Thiên cũng đứng lên ôm cô vào người mình như muốn bảo vệ. Tư Lãng mạnh tay đẩy Tiếu Thiên, tay kia kéo cô về bên mình. Đàn em của Tiếu Thiên liền tiến lên, đàn em của Tư Lãng cũng vây lên

"Bạch lão đại, nể tình anh và tôi cùng sát cánh với nhau nên tôi bỏ qua việc anh chạm vào nữ nhân của tôi, nếu anh và các đàn em còn manh động thì tôi xem như đây là lời khiêu chiến "

Bạch Tiếu Thiên lồm cồm ngồi dậy phủi phủi tay chân

"Nếu yêu cô ấy thật lòng thì mày nên yêu đàng hoàng. Ý Kỳ, nếu em thấy không hạnh phúc khi bên thằng nhóc ấy thì em có thể về đây..."

Cô xem như đó là lời chúc vì cô biết bên Tiếu Thiên đã có Đình Hi rồi mà, nếu ở lại thì cũng biến thành kỳ đà giữa họ nên cô cũng lẳng lặng theo Tư Lãng mà về.

Lên xe ngồi được cũng nửa chặng đường rồi mà cô mới nhớ mình quên rất nhiều thứ, bỗng nhiên nhớ ra thì hét toáng lên

"Aaa...thôi rồi"

Tư Lãng giật mình quay sang nhìn

"Sao đấy?"

Vẻ mặt lo lắng thể hiện rõ, miệng lắp bắp trả lời câu hỏi của anh

"Anh hối tôi quá....tôi để quên sách vở bên đó rồi..."

Mặt anh tỉnh bơ, có vẻ như không quan tâm lắm : "Thì sao?"

"Thì quay xe lại đi chứ...không có sách vở làm sao tôi học được? "

Đơn giản là Tư Lãng không muốn quay xe lại dinh thự đó, anh xoay mặt ra cửa, nhấn mạnh từng chữ một

"Không quay. Tôi sẽ cho người lấy giúp em"

"Họ thì biết lấy gì? Bao nhiêu sách vở, giáo án quan trọng của tôi"

"Có cái gì mà không biết, chỉ là sách vở thôi. Sao em cứ nhất nhất đòi quay lại đó vậy? Yêu hắn rồi sao?"

*C H Á T*

Vừa nói dứt câu thì anh đã bị cô tát một bộp tai rõ đau, cả tài xế và Mã Yết phải sợ anh không dám khều hay đánh đùa. Nghe tiếng tát họ tưởng đâu anh đánh Ý Kỳ vì Tư Lãng nhiều lần chẳng ngại ra tay với phụ nữ, nhưng khi nhìn vào kính thì họ thấy Ý Kỳ rất giận dữ. Tay Tư Lãng đặt vào mặt mình nơi bị tát, đỏ ửng. Tư Lãng trừng mắt nghiến răng, những đường gân nhỏ trong mắt cũng hiện dần. Anh lúc này còn đáng sợ hơn cả ác quỷ

"Em dám tát tôi?"

"Có gì mà không dám, anh nói sai sự thật thì cái tát ấy cũng đáng thôi"

"Sai sự thật? Thế nào mới là đúng? Em dám nói không yêu hắn ta xem? Nếu không yêu thì tại sao lại ở nhà hắn lâu đến mức chẳng thấy ngại, em chẳng gọi cho tôi cuộc điện thoại nào. Chẳng hỏi Tiếu Thiên rằng tôi làm gì, sống chết thế nào"

"Là chính anh đuổi tôi đi còn gì. Lại còn muốn được gọi điện hỏi thăm. Mãn Huyên đang ôm đứa trẻ nhỏ trong bụng, còn anh thì đến dinh thự người khác lôi một người phụ nữ khác về."

Cuộc tranh cãi gay gắt, hai người phía trước cũng bắt đầu thay đổi suy nghĩ về Ý Kỳ, chẳng ai trong đời dám cãi tay đôi với Tư Lãng cả.

Tư Lãng nắm chặt tay cô kéo về phía mình, biện minh

"Ý em nói tôi và Mãn Huyên.... Sao em dám?"

"Các người lúc nào chẳng lăn lộn cùng nhau? Lúc tôi bị anh bỏ giữa đường...tôi còn nhớ. Tôi vừa bước vào phòng, anh và cô ta đã ân ái với nhau rồi, anh có cần tôi nhắc thêm không? "

Nước mắt cô bắt đầu lăn dài, Tư Lãng thở dài, không hiểu tại sao khi phụ nữ khóc anh lại yếu mềm đến vậy. Anh không muốn người mình yêu khóc, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng thì thầm

\*