Dạ Đình Sâm đang ngồi trong phòng làm việc, nghe thấy quản gia Thẩm nói vậy, bàn tay đang lật tài liệu của hắn liền dừng lại.
Không gặp được mình, em ấy sẽ thất vọng sao? Chỉ sợ đó là ảo giác của quản gia Thẩm mà thôi.
Hôm qua em ấy còn nói không hy vọng mình can thiệp vào chuyện riêng của em, sợ rằng em cũng không mong ngóng gì việc trông thấy mình đâu.
Nhưng trong lòng hắn lại có chút chờ mong mơ hồ vì câu nói ấy.
- Thiếu gia? Quản gia Thẩm tưởng rằng tín hiệu không tốt nên gọi thêm một câu.
- Tôi biết rồi.
Dạ Đình Sâm thản nhiên trả lời một câu rồi cúp điện thoại.
Mặc dù giọng nói vẫn lạnh lùng như vậy, thế nhưng bầu không khí xung quanh hắn đã không còn áp lực như trước nữa.
Dạ Đình Sâm khép kẹp tài liệu lại, đứng lên, lấy chiếc vest treo trên giá xuống, vắt lên tay rồi lập tức bước ra ngoài.
Liền kề với phòng làm việc của chủ tịch là văn phòng trợ lý, sau khi Dạ Đình Sâm mở cửa ra, Trần Lạc cũng gần như ngay lập tức đứng lên.
- Chủ tịch.
Dạ Đình Sâm vừa đi vừa giao việc:
- Hôm nay nghỉ sớm đi, cậu cũng về được rồi đấy.
Trước đây thì chuyện thế này Trần Lạc mong cũng chẳng được, thế nhưng bây giờ trên khuôn mặt cậu ta chẳng hề vui mừng mà còn có vẻ do dự, giống như có lời muốn nói nhưng lại không biết có nên nói ra hay không.
- Chủ tịch, nhưng mà… có lẽ là đã xảy ra vài chuyện...
Dạ Đình Sâm không để ý lắm:
- Là chuyện hợp tác với Quốc tế Truyền Thừa à? Sáu mươi triệu thôi mà, mai rồi nói sau, bây giờ tôi có việc phải về nhà.
Trần Lạc vội lắc đầu:
- Không phải chuyện của công ty, là về phu nhân chủ tịch...
Nghe thấy mấy chữ "phu nhân chủ tịch", Dạ Đình Sâm cuối cùng cũng dừng bước, hắn nhíu chặt mày, nhìn Trần Lạc:
- Đã xảy ra chuyện gì? Vừa nghe thấy chuyện liên quan tới Nhạc Yên Nhi, ánh mắt Dạ Đình Sâm lập tức sắc bén hẳn lên, Trần Lạc bị ánh mắt đó nhìn thì không chịu được, chẳng dám mở miệng nói gì, chỉ đưa một chiếc máy tính bảng ra, bảo:
- Chủ tịch, ngài tự mình xem là hơn.
Dạ Đình Sâm nhận máy tính bảng, vừa thấy tag #Nhạc Yên Nhi cút khỏi giới giải trí# trên màn hình, mấy bài đăng trên top đầu của weibo cũng đều là những bài nói về những thứ gọi là "quá khứ xấu xa" của Nhạc Yên Nhi, không chỉ có blogger chuyên mua bán tin tức chia sẻ về chuyện Nhạc Yên Nhi ngáng chân cùng với những bê bối thật thật giả giả mà đến cả bạn đại học của cô cũng lên tiếng, họ nói rằng danh tiếng cô từ thời đại học đã chẳng ra gì, từng phá thai tới ba lần.
Mục bình luận thì càng ở trong tình trạng quần chúng trào dâng phẫn nộ, lời khó nghe thế nào cũng mắng ra được, có vẻ họ đều đồng lòng muốn đem Nhạc Yên Nhi thành sự sỉ nhục lớn nhất của giới giải trí, dùng để răn dạy đời sau.
Dư luận muốn phá hủy thanh danh của một người chỉ cần thời gian một ngày mà thôi.
Dạ Đình Sâm yên lặng đọc hết những nội dung này, vẻ mặt hắn vẫn không có gì thay đổi nhưng Trần Lạc lập tức cảm nhận được nhiệt độ xung quanh chủ tịch đã giảm xuống, còn giảm không chỉ một độ.
Vừa rồi còn rất ổn mà, bây giờ Trần Lạc chỉ đứng cạnh chủ tịch thôi cũng đã thấy sống lưng lạnh toát.
Trần Lạc âm thầm kêu khổ, phu nhân chủ tịch xảy ra chuyện mà mình thì không thể không báo cáo, nhưng mà báo cáo chuyện này thì làm sao chủ tịch có thể không giận được cơ chứ.
Trần Lạc cả gan lên tiếng: Chủ tịch, ngài xem... Thông báo phòng IT, đêm nay tăng ca. ? Trần Lạc không phản ứng kịp, chẳng phải vừa mới nói là nghỉ sớm à?
- Thông báo đến phòng PR và phòng tuyên truyền họp khẩn cấp, trong vòng một giờ phải đưa ra được phương án.
Dạ Đình Sâm thầm phân tích rồi lập tức tỉnh táo ra lệnh.
Trần Lạc hiểu chủ tịch đang muốn xử lý những thông tin trên mạng cho phu nhân.
Phòng IT sẽ xóa những topic bóc phốt, khống chế dư luận, sau đó phòng PR đưa ra phương án giảm thiểu ảnh hưởng, phòng tuyên truyền bắt tay vào thực hiện để chuyển biến hình tượng.
Tất cả bọn họ đều là những nhân tài với mức lương hàng năm lên tới trăm vạn, chuyên xử lý việc trên thương trường, bây giờ lại phải tăng ca vì một diễn viên, đã thế diễn viên này còn là người của công ty khác.
Tâm tình của Trần Lạc thực sự rất phức tạp, thế nhưng cậu ta tuyệt đối không dám lộ ra mảy may trước mặt Dạ Đình Sâm, chỉ có thể lập tức đáp:
- Vâng, chủ tịch, tôi sẽ đi thông báo ngay lập tức.
Dạ Đình Sâm lại quay về văn phòng, ngồi xuống rồi lấy di động ra nhìn, hắn nhớ tới những lời quản gia Thẩm vừa nói, ánh mắt lóe lên nhưng cuối cùng vẫn bật máy vi tính trên bàn, bắt đầu chuẩn bị cho cuộc họp sau đó.
Nhạc Yên Nhi đột ngột trở về khiến mợ Trương và mợ Trần rất vui.
Khi thiếu phu nhân không ở đây trong nhà lúc nào cũng lạnh như băng, chỉ khi nào thiếu phu nhân về thì biệt thự mới có chút sức sống.
Để bày tỏ sự hoan nghênh của họ, hai người còn đặc biệt chuẩn bị một bàn thức ăn lớn.
Nhưng Nhạc Yên Nhi chẳng có tâm trạng nào mà ăn uống, tới giờ cơm tối, Dạ Đình Sâm vẫn chưa về, cô không vui lắm, hỏi quản gia Thẩm:
- Tối nay Dạ Đình Sâm không về ăn cơm ạ? Quản gia Thẩm nhìn ra vẻ thất vọng trên gương mặt cô, bản thân ông cũng rất cuống, đôi vợ chồng mới này ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, khó khăn lắm thiếu phu nhân mới về, tại sao thiếu gia còn tăng ca cơ chứ? Việc gì mà có thể quan trọng hơn chuyện ở bên thiếu phu nhân? Việc gì mà có thể quan trọng hơn chuyện sinh một người thừa kế cho bọn họ đây? Nhưng tất nhiên quản gia Thẩm không thể nói những lời này với thiếu phu nhân rồi.
- Thưa thiếu phu nhân, tôi cũng vừa hỏi qua, thiếu gia đang ở công ty, hôm nay có lẽ ngài ấy phải tăng ca.
Nhạc Yên Nhi buồn bã gật đầu.
Không sao, chẳng phải là về muộn một chút thôi à, mình đợi được, ai bảo mình đuối lý.
Ăn cơm xong, Nhạc Yên Nhi ngồi trên salon phòng khách xem TV, đáng tiếc là cô xem nhưng không tập trung, ánh mắt cứ thỉnh thoảng lại liếc về phía chiếc đồng hồ treo trên tường.
Tám giờ, vẫn chưa thấy về.
Chín giờ, cũng chưa thấy về.
Cho tới mười giờ, Nhạc Yên Nhi cũng đã xem hết hai tập phim, vậy mà bên ngoài biệt thự vẫn cứ yên lặng như vậy.
Nhạc Yên Nhi thấy quản gia Thẩm luôn một mực ở bên cạnh mình không dám đi đâu thì cũng không đành lòng, cô lên tiếng:
- Quản gia Thẩm, bác cứ đi nghỉ trước đi.
Quản gia Thẩm đã lớn tuổi nên rất dễ buồn ngủ, khi nãy vốn đã ngủ gà ngủ gật rồi, thế nhưng vừa nghe thấy Nhạc Yên Nhi gọi mình, mặc dù ông không nghe rõ cô nói gì nhưng đã lập tức đứng thẳng lưng, rất có dáng quản gia nhà quý tộc: Thiếu phu nhân, có tôi đây, cô cần dặn dò gì không? Tôi không có gì cần dặn dò cả, bác cứ đi nghỉ trước đi. Quản gia Thẩm lắc đầu ngay:
- Không được, chuẩn mực của quản gia quý tộc Anh quốc là tuyệt đối không nghỉ ngơi trước khi chủ nhân đi nghỉ.
- Bác xem, đã hơn mười giờ rồi, một lát nữa tôi cũng sẽ đi ngủ ngay, tôi cũng không cần bác giúp gì cả, bác cứ đứng đây suốt thế làm tôi cũng không được tự nhiên.
Cô không thể để một ông lão lớn tuổi như vậy thức đêm cùng mình được.
Quản gia Thẩm nghe vậy thì sợ mình ở đây sẽ khiến Nhạc Yên Nhi mất tự nhiên thật, ông do dự một lát rồi nói:
- Vậy tôi về phòng trước, nếu như thiếu phu nhân cần gì thì cứ gọi tôi là được.
Nhạc Yên Nhi gật đầu:
- Được ạ.
Chẳng biết chờ đã bao lâu, Nhạc Yên Nhi ôm gối ôm, mơ mơ màng màng ngủ trên ghế.
Dạ Đình Sâm trở về là khi màn đêm đã buông xuống, thấy phòng khách vẫn sáng đèn hắn hơi ngẩn ra.
Cho tới khi thấy cô gái bé nhỏ nằm trên ghế salon, hắn thực sự sửng sốt.
Trời cũng đã rạng sáng rồi, vì sao em ấy còn chưa về phòng mà lại ngủ trên salon thế này? Mặc kệ chuyện đã làm việc mệt mỏi suốt một ngày, Dạ Đình Sâm bước tới bên salon, thấy khuôn mặt xinh đẹp đang ngủ của Nhạc Yên Nhi, ánh mắt hắn dịu dàng hẳn nhưng chính hắn cũng không nhận ra.
Dạ Đình Sâm cúi xuống, lấy chiếc gối ôm trong lòng Nhạc Yên Nhi ra, sau đó nhẹ nhàng bế cô lên, đi về phía phòng ngủ trên tầng hai.