- Dạ Đình Sâm!
Thấy hắn, chẳng biết vì sao cô lập tức bình tĩnh lại. Cuối cùng, Nhạc Yên Nhi không thể nén nổi nỗi vui sướng trong lòng, cô chạy tới rồi ôm lấy hắn, nhảy lên người hắn.
- Em cứ sợ anh không tới.
- Em ở đây thì sao anh lại không tới?
Hắn xoa đầu cô rồi nở một nụ cười xấu xa. Dạ Đình Sâm hôn cô, đầu lưỡi khẽ lướt qua đôi môi cô.
- Hả? Dầu?
- Ừ, không dễ gì mà mở được cửa, còn chưa kịp súc miệng đâu, em cũng nếm thử đi. Đồng cam cộng khổ.
Hắn cười. Khuôn mặt bình tĩnh đã có thay đổi, đôi mắt phượng rũ xuống, ẩn giấu bên trong là ấm áp.
Ngay lúc bọn họ đang tình cảm thì một giọng nói vang lên.
- Bé cưng Yên Nhi, từ khi chia tay tới giờ vẫn ổn chứ?
Nhạc Yên Nhi nghe thấy giọng nói quen thuộc này thì rất kinh ngạc. Khi nhìn thấy Anjoye, miệng cô không khép lại nổi.
- Anjoye... Cậu đã về.
Cô muốn bước tới nhưng lại bị Dạ Đình Sâm giữ lại, cô chỉ có thể ở trong lòng hắn, không động đậy.
Cô khó hiểu nhìn về phía hắn, thấy sắc mặt hắn rất khó coi.
- Sao vậy?
Nhạc Yên Nhi khẽ hỏi. Hôm nay là ngày vui mà? Vì sao hắn lại không vui?
Anjoye cười như hồ ly:
- Anh cả đang ghen, chị không thấy à? Em cố ý chờ tới bây giờ để gặp chị là để chị ngạc nhiên, nhưng với anh cả thì đây là kinh hãi đấy. Quà cưới, nhận đi này.
Anh lấy một chiếc hộp được đóng gói cẩn thận từ tay cấp dưới rồi đưa cho cô. Nhạc Yên Nhi do dự, cô nhìn Dạ Đình Sâm, thấy hắn không có phản ứng gì nên cô nhận lấy.
Anjoye giục cô mở ra xem.
Nhạc Yên Nhi hiếu kỳ mở ra, chẳng ngờ bên trong là một bức tranh vẽ chính cô.
- Tay cậu...
Nhạc Yên Nhi kinh ngạc nhìn anh.
- Vẽ tay trái.
Sau khi bị thương thêm một lần nữa, tình hình tay phải của anh rất tệ, chỉ cần cầm bút quá năm phút là sẽ rất đau. Chẳng ngờ anh có thể vượt qua chính mình, khắc phục mọi khó khăn.
Nhạc Yên Nhi cảm ơn, đôi mắt cô bắt đầu ngấn lệ.
Dạ Đình Sâm nhíu mày, hắn rút tranh ra, đưa cho Adler.
- Mang về biệt thự đi, chúng ta đi tham dự hôn lễ.
Nói xong, hắn ôm cô gái mình yêu rời đi.
Bắt đầu bái đường, Dạ Vị Ương tìm hoa đồng khắp nơi, cuối cùng tìm thấy hai đứa bé ở phòng thay đồ.
Nhạc Vãn Vãn mặc vest, tay khoanh trước ngực, hung dữ nhìn bé trai trước mặt, nói:
- Lát nữa nếu người khác hỏi thì phải bảo là mi muốn mặc đồ con gái, biết chưa?
- Huhu, nhưng rõ ràng cậu bắt tôi mặc mà.
Thằng nhóc khóc rất tội nghiệp, rõ ràng nó lớn hơn Vãn Vãn hai tuổi, cao hơn nhiều, sức cũng khỏe hơn, vì sao lại thua?
Còn bị ép thay đồ nữ, nếu nó không tự thay thì sẽ bị con bé cưỡng chế lột đồ.
Đúng là nữ lưu manh!
Nó bị ép thay đồ nữ rồi khóc nức nở.
Nhạc Vãn Vãn nhức đầu, nó ngoáy tai rồi túm áo thằng bé, kéo lên.
- Ta nói cho mi biết nhé mắt xanh, chúng ta nói chuyện bằng nắm đấm, nếu mà mi không thắng thì ngoan ngoãn làm đàn em của ta, nếu mi dám nói "không", ta đánh mi rụng răng, tin không?
- Tin...
Thằng bé khóc thút thít.
- Lát nữa có người hỏi thì nói thế nào?
- Tôi muốn mặc đồ con gái nên đổi quần áo với cậu.
Thằng bé nhục nhã nói, nó cảm thấy lòng tự trọng của đàn ông đã bị đả kích rất lớn.
- Ừ, thế mới ngoan!
Con bé sờ đầu nó, lúc này Nhạc Vãn Vãn đã không còn giống ác ma như khi nãy, ngược lại nó còn cười. Trên khuôn mặt nhỏ có thêm nụ cười khoe hai chiếc răng nanh, đôi mắt với con ngươi đen nhánh cũng cong lên.
Cười xinh quá!
- Mi tên gì?
- Tôi là Evan Louis.
- Evan? Ta đã nhớ kỹ tên mi. Ta là Nhạc Vãn Vãn, từ nay về sau hãy gọi ta là nữ vương đại nhân, ta sẽ bảo kê mi, được chứ?
- À... Được, Vãn Vãn.
Evan khẽ nói, nó vẫn đắm chìm trong nụ cười kia, nụ cười như ánh nắng mai ấm áp.
- Là nữ vương đại nhân!
- Nhưng mà cậu tên Vãn Vãn chứ? Chẳng lẽ cậu họ Nữ Vương, tên Đại Nhân à?
Evan ngẩn ra.
Nhạc Vãn Vãn cạn lời.
Lần này, người chứng hôn là hai vợ chồng già kia, họ đọc lời thề trước mọi người, sau đó là tới bái đường và tiệc trưa.
Khách không nhiều, chỉ có ba bàn nhưng Nhạc Yên Nhi rất vui vẻ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới tối, đám người đòi nháo động phòng.
Dạ Đình Sâm ôm chặt vợ, nói:
- Cô ấy dễ ngượng, mọi người đừng làm ồn.
- Ngượng cũng phải động phòng mà!
Dạ Vị Ương cười hì hì:
- Bọn em chuẩn bị kỹ màn nháo động phòng rồi!
- Vợ, em thấy sao?
Hắn nhìn cô, hỏi ý.
Lần này đúng là làm khó cô rồi, nào có ai lại hỏi thẳng đàng gái như thế!
Nhạc Yên Nhi bất đắc dĩ, cô ôm mặt nói:
- Vậy... Hôm nay tôi hơi mệt, đừng nhé...
- Chị dâu, đừng thế mà! Chẳng vui gì cả!
- Đúng thế, khó khăn lắm chủ tịch mới tổ chức hôn lễ, tôi cũng chỉ có gan vào lúc này thôi!
Trần Lạc vội nói.
- Xem ra cậu khỏe rồi, không cần nghỉ phép nữa.
Dạ Đình Sâm nhìn qua, Trần Lạc lập tức biến sắc, chạy vội ra sau rồi khẽ nói:
- Vừa rồi tôi có nói gì à? Tôi chẳng nói gì cả.
Dạ Đình Sâm ôm Nhạc Yên Nhi, hắn đảo mắt qua đám người:
- Yên Nhi mệt rồi, đừng đùa nữa, nếu mọi người làm chúng tôi ngủ không ngon giấc thì tôi cũng để những người chưa kết hôn ở đây ngủ không ngon vào ngày cưới đấy.
Lời này khiến mọi người im lặng.
Nhạc Yên Nhi đỏ mặt, cô muốn che mặt, giả bộ không biết hắn.
Hắn có thể nói chuyện thẳng thắn hơn nữa được không?
Cứ nói thẳng là đừng quấy rầy họ đi ngủ như thế quả là thiếu thông minh, vô cùng thiếu thông minh!
Anjoye là người cười đầu tiên, anh nhướng mày:
- Xem ra anh cả vội động phòng, được rồi, chúng ta biết điều đi, uống rượu nào!
- Tôi cũng sợ về sau lúc kết hôn ngủ không ngon giấc, cứ để họ ngủ đi!
Dư San San cười, nhìn khắp tất cả khách khứa ở đây.
Lần này không có Bạch Kính Thần, anh ta đã rời đi, không hề chào hỏi một lời, căn nhà cũng trống vắng.
Cô cứ nghĩ mình sẽ gặp được Bạch Kính Thần ở đây, xem ra là không có cơ hội rồi.
Cuối cùng, mọi người tản đi, Adler lái xe đưa hai người về nhà.