Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 594




Lời của David lý trí đến độ khiến Nhạc Yên Nhi sửng sốt.

Người đàn ông từ chối mọi cơ hội để chọn một người phụ nữ và chỉ cần con của người đó.

Lời này vang vọng thật lâu, khiến tâm hồn Nhạc Yên Nhi rung động.

Bác sĩ thấy cô có vẻ đã ngộ ra gì đó thì cười khẽ rồi vỗ nhẹ vai cô:

- Cuộc đời ngắn ngủi chỉ vài chục năm, nào có nhiều thời gian để suy nghĩ như vậy, gặp được một người thực sự yêu mình, đáng giá để mình yêu rồi sống bên nhau đến hết đời là chuyện được trời ban phước rồi đấy. Chúng ta may mắn nhưng còn nhiều người bất hạnh lắm!

- Lời này của ông làm tôi nhớ tới bốn chữ.

- Bốn chữ nào?

Bác sĩ tò mò.

- Sống cho hiện tại, người Trung Quốc thường nói vậy.

Cô vừa cười vừa nói, suy nghĩ cũng dần thoáng ra, dù còn trách móc nhưng cũng có cảm xúc khác nữa.

Bác sĩ nghe vậy cũng vỗ tay khen hay.

- Lời này hay lắm, người thì nên sống cho hiện tại.

- Tôi hiểu rồi, tôi đi tìm Dạ Đình Sâm!

Nhạc Yên Nhi vui vẻ chạy lên, lúc này, bước chân cô nhẹ nhàng hơn nhiều.

Cô đẩy cửa ra, Dạ Đình Sâm đang nhắm mắt, dường như hắn đã thiếp đi do tác dụng của thuốc.

Cô bước chậm lại, đi tới trước mặt hắn, nắm lấy tay hắn, thở dài:

- Em chẳng biết nói với anh thế nào nữa, con có ở trong bụng anh đâu, tất nhiên là anh có thể nói nhẹ nhàng vậy rồi. Em có thể cảm nhận được nó, nó cũng muốn sống, anh không thể ích kỷ mà tước đoạt mạng sống của nó như thế!

- Vậy nên cứ để anh từ từ đền bù cho em và con, dùng tính mạng anh, cuộc đời anh.

Dạ Đình Sâm bỗng mở mắt.

- Anh không ngủ à?

Nhạc Yên Nhi kinh ngạc.

- Chờ em.

Bàn tay hắn đặt lên bụng cô:

- Về sau để anh chăm sóc cho em và con gái đi.

- Sao lại là con gái? Nhỡ là con trai thì sao?

Nhạc Yên Nhi giận dữ nói.

Dạ Đình Sâm thật thà đáp:

- Anh không thích con trai, anh chỉ thích con gái thôi.

Nhạc Yên Nhi nghe thế thì vội che miệng hắn:

- Anh không được nói thế, nhỡ nó là con trai, nếu con nghe thấy anh ghét nó thì nó sẽ khó chịu lắm!

- Nhưng đúng là anh ghét thật, vừa thấy Minh Tinh Tinh là anh đã muốn đánh rồi, không tưởng tượng nổi nếu anh có một đứa con trai giống nó.

Cô giận dữ nói:

- Vậy sau này là con trai thì em tự nuôi được không? Đỡ cho anh suốt ngày đòi phạt nó.

- Em đang dọa anh à?

Dạ Đình Sâm khẽ cười:

- Xem ra anh bị em bắt vía rồi, anh không nỡ phản kháng luôn. Được rồi, về sau em nói gì thì anh nghe đó, anh nghiêm túc nghe hết, được không?

Bên tai là lời nói dịu dàng, trước mắt là nụ cười của hắn, dù nụ cười không quá rõ nhưng cô cảm thấy thật ấm áp.

Đã rất lâu rồi cô mới lại thấy nụ cười của hắn!

Nhạc Yên Nhi không thể kìm nén lòng mình nữa, cô muốn ôm hắn.

Cô hít sâu rồi nói:

- Em rất nhớ anh, rất nhớ, rất nhớ!

Nói xong, mắt cô cũng đã hồng lên.

Dạ Đình Sâm siết chặt tay cô, dường như hắn muốn để cô hòa làm một với linh hồn mình.

- Anh cũng thế, về sau sẽ không bao giờ như vậy nữa.

Cảnh hai người hạnh phúc ôm nhau đã rơi vào mắt một người khác.

Anjoye vừa gặp bác sĩ David ở dưới lầu, biết Dạ Đình Sâm đã tỉnh, anh kích động chạy tới nhưng hình ảnh đầu tiên anh thấy lại là thế này.

Trái tim đau thắt.

Anh không dám nhìn nữa rồi mới gõ cửa.

- Là tôi, Anjoye đây.

Không chờ người bên trong hỏi, anh đã tự nói.

Ánh mắt Dạ Đình Sâm tối đi, sau đó, hắn vỗ vai Nhạc Yên Nhi, nói:

- Em ra ngoài trước đi, anh có chuyện phải giải quyết với cậu ta.

Nhạc Yên Nhi biết họ sẽ bàn về người đứng sau âm mưu kia, cô ngoan ngoãn gật đầu rồi ra ngoài.

Mở cửa, bước tới trước mặt Anjoye, cười hiền:

- Tôi đi chuẩn bị hoa quả cho hai người nhé.

Đã lâu lắm rồi Nhạc Yên Nhi mới cười, kể cả có cười cũng là cười buồn, đến bây giờ, nụ cười của cô đã tràn đầy hạnh phúc và vui vẻ, Anjoye biết đây đều là công của Dạ Đình Sâm.

Cho dù hắn làm tổn thương cô như vậy nhưng cô vẫn yêu hắn.

Làm sao Anjoye có thể chịu nổi?

Thở dài, anh điều chỉnh tâm trạng rồi mau chóng bước vào.

- Tôi biết anh sẽ không chết mà.

- Tôi cũng biết vậy.

Dạ Đình Sâm vẫn nhìn ra phía cửa, sau khi không thấy bóng Nhạc Yên Nhi nữa, hắn vẫn cứ nhìn về hướng đó, không nỡ rời mắt.

Nếu không có Nhạc Yên Nhi, có lẽ hắn đã chẳng sống nổi.

- Anh thắng, tôi thua tâm phục khẩu phục.

- Cảm ơn cậu đã chăm sóc cho Yên Nhi trong thời gian qua, vị trí chủ tịch LN thuộc về cậu như cậu muốn.

- Tôi chẳng cần, chờ anh khỏi rồi, tôi vẫn trả lại nó cho anh. Quay về chuyện chính đi, Đỗ Hồng Tuyết đã tới Anh, tôi bắt cô ta lại nhưng cô ta không chịu khai ra kẻ đứng sau, cũng không chấp nhận chuyện anh giả mất trí nhớ. Cô ta giở chứng cả ngày, sắp điên thật rồi đấy. Hơn nữa, sau khi chúng ta rời đi thì vẫn chưa quay lại kiểm tra thi thể, chẳng ngờ nhà máy kia nổ, mọi thứ cũng nổ theo rồi, rõ ràng đối phương không muốn để lại dấu vết.

Chuyện nhà máy nổ, anh đã tìm cách ngăn chặn thông tin để Nhạc Yên Nhi khỏi phải lo lắng.

- Chuyện này tôi đã có chút tin tức, cậu bảo phó chủ tịch tới gặp tôi, chỉ cần kiểm chứng một việc nữa là tôi sẽ đoán được hung thủ.

- Được, mai tôi sẽ liên hệ với phó chủ tịch. Không còn sớm nữa, tôi về đây, trừng phạt của gia tộc lần này tôi sẽ chịu thay anh, sau này anh nợ tôi hai lần, đừng cảm ơn vội.

- Đó là chuyện tôi phải làm.

Dạ Đình Sâm bình thản đáp.

Đôi khi giữa hai anh em họ có một sự ăn ý kỳ lạ, dù cho chẳng nói gì, người còn lại cũng sẽ hiểu được.

Anjoye mở cửa ra về, chẳng ngờ lại gặp Nhạc Yên Nhi định đi vào, anh cảm thấy tim mình lại quặn đau.

- Về luôn à? Tôi chuẩn bị hoa quả xong rồi này.

- Không cần, hai người cứ ăn đi, tôi không làm phiền nữa.

Anh siết chặt nắm đấm, bỏ đi.

Trong giây phút gặp thoáng qua, anh như nghe thấy tiếng tim mình vỡ vụn.

Nhạc Yên Nhi ngơ ngác nhìn theo Anjoye, cô cũng cảm thấy khó chịu.

Cô nợ Anjoye rất nhiều, nhưng cô không biết mình phải trả thế nào.

Sau khi điều chỉnh tâm trạng xong, cô mới bước vào:

- Em cứ nghĩ hai người sẽ nói chuyện rất lâu, chẳng ngờ lại kết thúc sớm vậy. Anh đói không, em hỏi bác sĩ rồi, bây giờ anh chỉ ăn được đồ nhẹ thôi, trái cây em ép thành nước, anh uống chút đi.

- Ừ.

Dạ Đình Sâm cười, nụ cười rất ấm áp.

Hắn nắm chặt tay Nhạc Yên Nhi, kéo cô lại gần mình, bàn tay không nỡ buông ra.

Nhạc Yên Nhi đẩy hai lần không ra, cô cười khổ:

- Buông ra đi, bác sĩ tới bây giờ đấy, xấu hổ lắm!