Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 569




Mà lúc này Minh Tinh Tinh và Authur đã lên xe, đi tới biệt thự Hoàng Đình với tốc độ nhanh nhất, từ sau khi Anjoye đưa Nhạc Yên Nhi đi, Đỗ Hồng Tuyết liền đàng hoàng ở lại đây.

Mà lúc này chỉ có kẻ rảnh rỗi là Đỗ Hồng Tuyết ở nhà, từ lúc bám víu được vào Dạ Đình Sâm, cô ta tưởng rằng sớm muộn gì mình cũng sẽ trở thành phu nhân chủ tịch của tập đoàn LN nên không làm việc trong giới giải trí nữa.

Đỗ Hồng Tuyết cũng có bạn bè ở thành phố A, bây giờ không cần xuất đầu lộ diện đi đóng phim, vì thế cứ ở nhà ăn uống, hoặc là đi dạo phố cùng mấy người bạn cũ, đi spa làm đẹp gì đó, hưởng thụ cuộc sống của phu nhân nhà giàu.

Những người bạn kia cũng biết được cô ta bám được vào Dạ Đình Sâm, tuy rằng trong lòng người nào cũng trào phúng và vô cùng đố kỵ, nhưng ngoài miệng thì không ngừng nịnh bợ.

Dù gì người ta bám được vào nhà giàu, còn họ thì không!

Hôm nay là lần đầu tiên Đỗ Hồng Tuyết mời bạn bè đến biệt thự, những người kia vừa nhìn thấy căn biệt thự rộng lớn, vàng son rực rỡ thì đều kinh ngạc đến mức không khép miệng lại được.

Bọn họ đều chỉ là mấy ngôi sao nhỏ phải tiết kiệm từng đồng một, chẳng có danh tiếng cũng không có tiền đồ gì, sao có thể nhìn thấy ngôi nhà như thế này?

Đỗ Hồng Tuyết nhìn vào những gương mặt ngưỡng mộ tán thưởng của họ thì trong lòng vô cùng đắc ý.

- Mọi người cứ ngồi tự nhiên đi, để tôi bảo nhà bếp chuẩn bị điểm tâm.

Đỗ Hồng Tuyết cư xử đúng chuẩn nữ chủ nhân ngôi nhà.

- Ai ya, chúng tôi không vội ăn gì đâu, cô mau ngồi xuống nói chuyện với chúng tôi đi, bao giờ thì hai người kết hôn thế! Đến lúc kết hôn nhớ phải mời chúng tôi đấy nhé!

Một người phụ nữ trang điểm đậm lên tiếng.

Đỗ Hồng Tuyết nghe thế thì cười lạnh một tiếng, hôm nay cô ta mời bọn họ tới chỉ là để khoe khoang, chứ đến hôm tổ chức hôn lễ, một người cô ta cũng không thèm mời.

Bọn họ chỉ hạ thấp đẳng cấp của cô ta thôi.

Nhưng ngoài miệng Đỗ Hồng Tuyết vẫn mỉm cười nói:

- Đến lúc đó nói sau, tôi và Đình Sâm không vội cưới đâu!

- Đình Sâm… gọi thân thiết quá, ngọt chết chúng tôi luôn rồi nè! Nhưng mà tôi nghe nói Dạ thiếu và cô con gái nuôi của nhà họ Cố kia vẫn chưa ly hôn, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ!

- Cô có biết nói chuyện không thế! Cô không nhìn thấy cô ả kia đã cút khỏi nhà này từ lâu rồi sao? Bây giờ người sống cùng Dạ thiếu là Tiểu Tuyết của chúng ta, hơn nữa cô ả không biết xấu hổ kia đến cả đàn ông đã có vợ cũng không tha, còn quyến rũ cả em chồng và thư ký của chồng nữa chứ! Loại đàn bà như thế đúng là hồ ly tinh, ly hôn chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi!

- Không phải chủ tịch Lâm của Quảng Thịnh đã công khai giải thích đó chỉ là hiểu lầm rồi sao? Hơn nữa, nhà họ Bạch cũng không tiếp tục truy cứu trách nhiệm nữa, e rằng chuyện này là giả rồi!

Người đang nói chuyện là một ngôi sao nhỏ mới debut chưa lâu, không biết nói chuyện, mấy câu cô ấy nói chẳng câu nào lọt tai Đỗ Hồng Tuyết cả.

Nhưng mấy người bên cạnh đều là người biết nhìn sắc mặt đoán ý, họ cốc đầu cô một cái, nói:

- Cô có ngốc không thế, chẳng phải chủ tịch Lâm đã nói là họ từng yêu nhau sao? Yêu nhau thì tất nhiên là đã lên giường rồi, sau khi kết hôn rất có khả năng lửa tình cháy lại, anh ta nói chỉ là bạn mà cô cũng tin à? Loại đàn bà lăng nhăng đó cách xa đàn ông là không sống được!

- Được rồi được rồi, mọi người đừng bàn tán nữa, tôi mời mọi người đến đây chơi chứ không phải đến khua môi múa mép đâu! Mọi người nghỉ ngơi đi, tôi đi chuẩn bị điểm tâm.

Đỗ Hồng Tuyết nghe thế rất vui, nụ cười trên mặt cũng càng thêm tươi tắn, nhưng vẫn phải giả vờ như không thích nghe mấy chuyện tám phét mà xoay người rời đi.

Những người còn lại đều thở phào nhẹ nhõm, tất cả họ đồng loạt nhìn vào ngôi sao nhỏ kia.

Tên của cô ấy là Khâu Lỵ Lỵ.

- Lỵ Lỵ, cô bị làm sao thế, nói năng mà không suy nghĩ gì cả!

- Đúng đấy, cô có biết là chúng tôi suýt chút nữa là bị cô hại chết rồi không hả!

- Tôi làm sao?

Trên mặt Khâu Lỵ Lỵ tràn đầy vẻ vô tội.

- Bây giờ người ở cùng Dạ thiếu là Đỗ Hồng Tuyết, cô ta đã không còn giống như chúng ta nữa, sắp được gả vào nhà giàu làm phu nhân rồi, đó không phải là người mà chúng ta so sánh được đâu! Cô vẫn chưa nhìn ra hôm nay cô ta muốn làm gì ư? Tám trăm năm không thèm liên lạc với chúng ta, hôm nay cô ta gọi hết chúng ta đến đây chính là để khoe khoang đấy!

- Đúng thế, Hồng Nhã nói đúng đấy, bây giờ Nhạc Yên Nhi là kẻ địch của cô ta, lát nữa chúng ta phải mắng Nhạc Yên Nhi, nịnh cho cô ta vui cô hiểu không? Nói không chừng cô ta vui lên còn có thể giúp đỡ chúng ta nữa!

- Nhưng… lúc trước Dạ thiếu và Nhạc Yên Nhi mới là một đôi mà, tôi thấy chắc hẳn Dạ thiếu rất thích cô ấy nên cô ấy mới lấy được nhiều cơ hội như thế, sao tự nhiên lại đòi ly hôn được? Hồng Tuyết có phải là kẻ thứ ba không…

Khâu Lỵ Lỵ còn chưa nói xong thì đã bị cắt ngang.

- Vớ vẩn, cô nói linh tinh gì thế, bây giờ là thời đại nào rồi, làm gì có kẻ thứ ba nào, chuyện tình cảm người ngoài có thể xen vào sao?

- Đúng thế, ai thèm quan tâm cô có phải là kẻ thứ ba hay không, hiện thực là thế, thắng làm vua thua làm giặc!

Đúng lúc này, một giọng nói non nớt xen vào:

- Các người đang nói xấu chị xinh đẹp sao?

- Nhóc là ai? Bọn chị đều là chị xinh đẹp đây, cậu bé tìm chị nào!

Mấy ngôi sao nhỏ nhìn thấy một cậu xinh xắn thì bèn cười đùa chọc ghẹo.

- Hừ, mấy người mà cũng dám tự xưng là chị xinh đẹp à! Không biết xấu hổ!

Minh Tinh Tinh làm mặt quỷ.

- Này, con cái nhà ai thế, muốn bị đánh à!

Hồng Nhã tức giận nói, cô ta xắn tay áo lên định đánh người.

- Chị Hồng Nhã, chỉ là một đứa trẻ con thôi mà, đừng căng thế!

- Chị này đã giúp em, em sẽ không gây phiền phức cho chị!

Minh Tinh Tinh không biết xấu hổ thơm một cái lên mặt Khâu Lỵ Lỵ, đến lúc này rồi mà cậu nhóc vẫn không quên giở trò sàm sỡ.

Authur đứng ở đằng xa nhìn thấy cảnh này thì thầm mắng trong lòng.

Thằng nhóc chết tiệt! Đúng là chứng nào tật nấy

- Người đâu, tát họ cho tôi, tát đến khi họ nhận sai mới thôi!

Minh Tinh Tinh kéo Khâu Lỵ Lỵ ra sau lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn của nó đột nhiên nghiêm túc hẳn lên.

Nó vừa ra lệnh một cái liền có mấy người vệ sĩ mặc đồ đen xông vào, chế trụ hết mấy người phụ nữ kia.

Mấy người đó vẫn chưa kịp phản ứng lại là có chuyện gì, đang yên đang lành lại đột nhiên có đứa trẻ từ đâu chui ra, nói động thủ là động thủ.

Động tác của vệ sĩ vô cùng nhanh nhẹn, vừa nghe thấy Minh Tinh Tinh ra lệnh liền lập tức ra tay, không nể tình chút nào.

Tiếng bạt tai, tiếng kêu thảm lập tức vang lên không ngừng!

Thậm chí bọn họ còn chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra thì cứ thế bị đánh rồi.

- Hồng Tuyết! Cứu với…

Bọn họ gào lên kêu cứu, Đỗ Hồng Tuyết ở trong bếp nghe thấy động tĩnh thì liền chạy ra, nhìn thấy ngay năm sáu người bạn của mình bị vệ sĩ đè xuống, sau đó không ngừng bạt tai.

Đỗ Hồng Tuyết giận dữ gào lên:

- Minh Tinh Tinh? Không phải mày đã đi rồi sao? Sao lại còn quay lại hả? Mày dừng tay cho tao! Ai cho mày đánh người trong nhà của tao! Thả hết bọn họ ra!

- Nhà của cô á? Xin hỏi cô đã kết hôn với anh của tôi chưa? Tính ra thì nơi này là nhà của tôi chứ không phải nhà cô chứ nhỉ? Cô chỉ là người ngoài thôi!

Minh Tinh Tinh ngồi xuống ghế sofa với tư thái như một đại gia, nó đang định mở miệng nói gì đó thì sau lưng đột nhiên vang lên tiếng ho nhẹ.

Sắc mặt của nó lập tức thay đổi, vội vàng cười nịnh nọt, đứng dậy nghênh đón Authur ở đằng sau.

- Chủ nhân, ngại quá, quên mất ngài luôn!

Sau khi đỡ Authur ngồi xuống, Minh Tinh Tinh lại chống nạnh nói:

- Bọn họ nói xấu chị xinh đẹp của tôi thì phải bị trừng phạt, tôi đánh người trong nhà của tôi còn cần cô phải đồng ý à?