Dư San San đã uống rượu là không thể ngừng được, Nhạc Yên Nhi gọi một ít đồ ăn cho họ vì sợ họ uống quá nhiều sẽ hại đến dạ dày.
Đường Phàm đề nghị tới xem phòng vẽ tranh, anh sẽ lái xe quay lại để đưa mấy người này về.
Nhạc Yên Nhi gật đầu, bọn họ thực sự cần có một chiếc xe để chở đi một lượt.
Cô tới phòng vẽ với Đường Phàm. Nơi này nằm ở phía Tây Bắc của thành phố, gần với sân vận động, phía sau có một mảnh rừng nhỏ, hoàn cảnh rất ổn.
Phòng vẽ được quét dọn rất sạch sẽ, hoàn toàn không có vẻ hào sảng và tùy tính của nghệ thuật gia.
Nhạc Yên Nhi vừa thấy đã cười:
- Đây là trường cũ của tôi, phòng vẽ này khi trước là phòng sinh hoạt, tôi còn trốn học đến đây nữa đấy!
Đường Phàm rất ngạc nhiên:
- Thật sao?
Nhạc Yên Nhi nhớ lại gì đó, cô đi thẳng tới góc tường, xé một mảnh giấy dán tường xuống.
Quả nhiên, những chữ viết chi chít trên tường đã bị keo dán che mất.
- Đây là gì vậy?
Đường Phàm đi tới, hỏi.
- Trước khi tốt nghiệp, nữ sinh lớp tôi đã cùng tới phòng học này, viết lên tường những nguyện vọng của mình để chờ năm năm sau tới xem mình có thực hiện được không. Kết quả là nguyện vọng của mọi người rất linh tinh, viết xong ai cũng xấu hổ, vậy nên mới dán giấy lên.
Đường Phàm xem thử, quả nhiên thấy một đống chữ viết nhỏ xíu.
"Hy vọng có thể giảm mười cân, tìm được một người yêu mình."
"Hy vọng có thể đỗ được đại học A, cho bạn trai cũ biết mặt."
"Hy vọng có thể cao thêm mười centimet, một mét năm thấp quá!"
Những mong ước được các cô bé viết ra đều rất ngây thơ.
- Cái nào là của cô?
Đường Phàm hỏi.
Nhạc Yên Nhi vươn tay, chỉ vào một dòng chữ nhỏ:
- Đây này.
Đường Phàm nhìn.
"Hy vọng có thể bước vào thánh đường hôn nhân với người mình yêu."
Giọng Nhạc Yên Nhi có vẻ xúc động:
- Chớp mắt đã nhiều năm vậy rồi.
- Nguyện vọng của cô có toại nguyện không?
Lúc ấy hẳn là cô đang yêu Lâm Đông Lục, anh vừa ra nước ngoài, vậy nên mong ước của cô chính là được kết hôn với người mình yêu.
Bây giờ, cô đã bước vào thánh đường hôn nhân thật rồi, chú rể là Dạ Đình Sâm, thế nhưng hôn lễ thì không có.
Quả nhiên khi cầu nguyện không thể lười biếng, chỉ viết "thánh đường hôn nhân" còn chưa đủ, hẳn là phải viết cả "nhà thờ" nữa.
- Năm mươi năm mươi thôi.
Cô khẽ cười.
- Vậy là cô tìm được người yêu mình rồi?
Anh hỏi.
Câu trả lời của Nhạc Yên Nhi được Đường Phàm hiểu là cô đã thực hiện được một nửa nguyện vọng, tìm được một người yêu mình.
- Cũng chưa chắc.
Cô lại cười.
Dù sao Dạ Đình Sâm cũng đang mất trí nhớ mà.
Nhạc Yên Nhi không muốn thảo luận đời sống tình cảm của mình với một người lạ, cô nói tránh:
- Đúng rồi, tôi biết một người bạn rất thích tranh, triển lãm của các anh hẳn sẽ bán nhỉ, lần sau tôi sẽ qua chọn để tặng cho bạn.
Người bạn này chính là Anjoye.
- Ừ, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta quay lại quán bar đi.
Khi họ trở lại quán bar, Đường Phàm liền lái xe đưa từng người quay về, cũng may mọi người ở không xa nhau lắm nên chỉ mất thời gian hai giờ đồng hồ thôi.
Đường Phàm là một người rất có trách nhiệm, anh không đồng ý bắt taxi cho họ vì sợ không an toàn.
Sau khi đưa mọi người về hết, chỉ còn lại Dư San San và hai người họ.
Đường Phàm đưa Nhạc Yên Nhi tới trạm xe bus ở chân núi, sau đó cô không để anh tiễn nữa mà định tự đi bộ về nhà, dù sao cũng tốt cho sức khỏe.
Đường Phàm không cố nài, chỉ là ánh mắt có vẻ tiếc nuối.
Nhìn Nhạc Yên Nhi rời đi hẳn, anh mới bắt đầu chuyển hướng, không ngờ Dư San San đang bất tỉnh lại đập vào người anh một cái:
- Người anh em, thích chị em của tôi phải không?
- Giật cả mình!
Đường Phàm giật nảy mình, suýt thì tuột tay lái.
Anh bất đắc dĩ nhìn con ma men Dư San San, nói:
- Chỉ là thưởng thức thôi! Mà này chị hai, đã uống thế rồi thì đừng có giật đùng đùng vậy chứ!
- Thôi đi, tôi không say! Cậu cho rằng bà cô này lăn lộn công toi à, tửu lượng của bọn họ làm sao khiến tôi gục được? Tôi cố ý giả say cho hai người cơ hội ở cùng nhau đấy! Nhóc con, đừng có mà không biết điều. Tôi thấy hai người trò chuyện vui vẻ đấy.
- Vậy thật là cảm ơn cô, giới thiệu cho tôi một cô gái xinh đẹp như thế.
- Nhưng cô ấy kết hôn rồi.
Đường Phàm giật mình nhưng thấy như vậy cũng hợp lý:
- Cô ấy ưu tú như vậy, người theo đuổi hẳn là không ít, kết hôn sớm cũng đúng thôi.
Dư San San liếc một cái:
- Cậu thì biết cái gì, chồng nó ngoại tình!
- Cái gì? Tên lưu manh nào không biết điều vậy?
- Bình tĩnh! Có cần phải khoa trương thế không, xấu mặt quá đi mất!
- Vừa gặp đã yêu, không được à?
Người học nghệ thuật đều rất cảm tính, Đường Phàm cũng vậy, anh rất coi trọng cảm giác lần đầu gặp mặt.
Anh chưa bao giờ gặp được cô gái nào có thể khiến người ta thoải mái như Nhạc Yên Nhi, điều này khiến trái tim đã bình thản nhiều năm của anh trở nên rộn ràng.
Dư San San chậc chậc vài tiếng.
Vừa gặp đã yêu hình như là bệnh chung của họa sĩ rồi, nhưng mà chuyện này không ảnh hưởng tới việc cô dùng Đường Phàm để cảnh cáo Dạ Đình Sâm!
Dư San San quyết định hy sinh Đường Phàm.
- Chồng nó không chỉ ngoại tình mà còn mang hẳn tiểu tam về nhà rồi, phách lối ghê lắm! Bây giờ ba người họ sống chung một mái nhà, cậu có thể tưởng tượng ra việc Yên Nhi phải ấm ức thế nào rồi đấy.
- Vì sao cô ấy không về nhà mẹ đẻ?
- Nó là con gái nuôi nhà họ Cố, vốn đã không được yêu quý. Thân phận con gái nuôi của nó cũng sẽ không được công khai nếu nó không cưới Dạ Đình Sâm. Bây giờ nếu còn bị Dạ Đình Sâm đuổi ra khỏi nhà thì cậu cũng biết hoàn cảnh nó sẽ ra sao rồi đấy. Bây giờ Yên Nhi không chịu ly hôn vì nó là cô gái khốn khổ không nơi nương tựa, đối phương không đồng ý chia tài sản, muốn nó tay trắng ra đi, cậu nói xem có bực không?
- Sao thế được? Một người đàn ông mà lại đi ức hiếp phụ nữ?
Đường Phàm bất bình nói.
- Chứ còn gì nữa? Cậu cũng thấy thế đúng không? Lần này gọi cậu đến là định giới thiệu cậu với cô ấy, để cậu trở thành chỗ dựa của Yên Nhi.
- San San, không đùa chứ hả, cô muốn tác thành cho chúng tôi thật à?
- Còn phải xem cậu chịu lấy người từng ly dị không đã.
- Tôi không để ý mấy chuyện này, chỉ cần ở cùng người mình yêu là được. Sống một đời người, chuyện tìm kiếm người hợp mình khó khăn biết bao! Nhưng mà tôi sợ Yên Nhi sẽ không vừa mắt tôi, dù gì cô ấy cũng là ngôi sao, chồng cô ấy hẳn không phú thì quý.
- À...
Dư San San do dự rồi quyết định nói:
- Chồng nó là chủ tịch tập đoàn LN, Dạ Đình Sâm đấy.
Đường Phàm phanh gấp.
May mà Dư San San thắt dây an toàn, nếu không cô nghĩ mình sẽ đập mặt vào ghế trước mất.
- Giật cả mình, mưu sát hả?
- LN? Cô ấy là phu nhân chủ tịch của LN?
Đường Phàm không dám tin vào tai mình.
Dư San San khinh bỉ liếc sang, cố ý hỏi:
- Sao, sợ à?