Bàn tay hắn như có ma lực vuốt ve lên gương mặt Nhạc Yên Nhi rồi trượt dần xuống cổ, làn da vừa hoan ái xong còn rất mẫn cảm lại bị mơn trớn khiến cô run rẩy toàn thân.
Dạ Đình Sâm chẳng trêu chọc lâu, Nhạc Yên Nhi đã mềm nhũn tựa vào ngực hắn.
Cô cảm thấy mình thật vô dụng, đang muốn đứng lên nhưng bị hắn ôm lại.
Giọng nói mang theo hơi thở ẩm ướt quấn quýt bên tai:
- Anh có phải gay không, chuyện này hình như em là người có quyền lên tiếng nhất, vậy mà em còn hoài nghi. Xem ra khi nãy biểu hiện của anh chưa đủ tốt hả?
- Không! Rất tốt rồi! Là em nói hươu nói vượn!
Nhạc Yên Nhi muốn tự tử luôn, làm sao cứ hễ nói xấu ai là bị người ta nghe thấy thế này?
Cô khóc không ra nước mắt, hô hấp nóng hổi của hắn trêu chọc khiến cô thở dồn dập.
Hắn cố ý bày trò, liếm vành tai cô, Nhạc Yên Nhi cảm giác như mình sắp chết chìm vậy, cô chỉ có thể liều mạng túm lấy áo hắn như đang túm lấy miếng gỗ cứu mạng.
- Đừng mà...
Nhạc Yên Nhi khó chịu ưỡn ẹo thân thể, người ta chơi ngay gần đó, bị nhìn như vậy sẽ xấu hổ chết mất!
- Đừng gì?
Giọng nói trầm mang theo ma lực của Dạ Đình Sâm từ từ rơi vào tai cô:
- Anh không phải đàn ông bình thường, còn có gian tình với trợ lý, em sợ gì?
- Em sai rồi chồng ơi, em sai thật rồi!
- Bây giờ mới biết sai thì muộn rồi.
Dứt lời, hắn bế người đang dựa vào ngực mình lên rồi đưa đi, điểm đến là phòng tắm.
Trời ơi!
Một trận chiến điên cuồng sau đó đã chứng minh Dạ Đình Sâm yêu nam hay yêu nữ, hơn nữa còn chứng minh cả việc hắn tham lam cơ thể cô đến nhường nào.
Nhạc Yên Nhi thề từ nay về sau sẽ không bao giờ tới phòng tập thể hình nữa, làm nhiều vận động kiểu này, mình sẽ chết mất!
Buổi tối, cô không tự về mà được Dạ Đình Sâm bế về.
- Ăn cơm, anh bế em xuống nhé.
Dạ Đình Sâm nhìn người đang nằm trên giường, dịu dàng nói.
- Không! Anh để em chết đói đi!
Nhạc Yên Nhi tức giận.
Người đàn ông này quá kinh khủng, hắn làm cô không thể bước đi được khiến Dạ Vị Ương cười cô cả một buổi chiều, đến giờ cô em chồng vẫn còn nhắn tin hỏi vì sao chị dâu run chân. Rõ là biết rồi còn cố hỏi.
- Kháng nghị của em vô hiệu, xuống nhà ăn cơm với anh.
Dứt lời, Dạ Đình Sâm mặc kệ sự phản đối của Nhạc Yên Nhi, hắn lại bế cô lên rồi đi xuống nhà.
Vào tới phòng ăn cô mới nhận ra không thấy Minh Tinh Tinh đâu.
- Tinh Tinh đâu rồi?
Cô hỏi.
Dạ Đình Sâm vừa múc canh cho cô vừa nói:
- Gặp người yêu cũ ở phòng tập, chắc còn lâu mới về. Yên tâm đi, có Dạ Vị Ương ở đó, không có việc gì đâu.
- Người yêu cũ? Nó mới mấy tuổi ranh mà đã có cả người yêu cũ?
Nhạc Yên Nhi giật mình, cô vội uống một ngụm canh để lấy lại tinh thần.
- Thằng nhóc này là Âu Duyên Tây thứ hai.
Hắn đáp.
Đúng lúc này, tiếng thét của Minh Tinh Tinh vang lên ngoài cửa:
- Anh Sâm, chị xinh đẹp mau ra đây đi, em bị người ta đuổi giết này!
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì vội buông bát đũa chạy ra.
Minh Tinh Tinh đứng ngoài cửa, bị một cậu nhóc tóc vàng mắt xanh túm áo.
- Tên lừa đảo! Anh học tiếng Trung vì em mà em vẫn lừa anh!
Đứa bé căm phẫn nói, dù đang tức giận nhưng khuôn mặt nhỏ vẫn rất đẹp.
Nhạc Yên Nhi thấy trẻ con đáng yêu như vậy, lập tức cô không rời mắt nổi.
Đây là một đứa bé da trắng, đôi mắt xanh như bầu trời, mi vừa dài vừa cong, tóc ánh vàng. Nó mặc quần yếm, trông như một quý ngài nhỏ tuổi.
Bé con rất đáng yêu, hệt như thiên sứ trên TV vậy, còn đáng yêu hơn cả Minh Tinh Tinh.
Cô bước tới, dịu dàng hỏi thăm:
- Xin hỏi em tên là gì? Có đói không? Muốn vào ăn tối không?
Minh Tinh Tinh nghe thế thì trợn trừng mắt:
- Chị, đây là kẻ địch của em, sao chị có thể mời nó ăn cơm được? Chị không thấy khuôn mặt đáng yêu của em bị nó đánh sưng lên rồi à?
Nó ấm ức chỉ vào mặt mình, dấu tay trên khuôn mặt nhỏ rất rõ ràng.
Nhạc Yên Nhi lúc này mới hồi thần, cô hỏi:
- Sao em lại đánh Tinh Tinh?
- Em ấy lừa em!
Bé con tức giận lên án.
- Nó lừa em cái gì?
Nhạc Yên Nhi thắc mắc.
Câu hỏi này khiến đứa bé yên lặng, biểu cảm trên mặt càng vặn vẹo, nó muốn nói lại thôi, Nhạc Yên Nhi nhìn mà sốt cả ruột.
Vấn đề gì có thể làm khó một đứa bé đáng yêu thế này cơ chứ?
Nhạc Yên Nhi đánh Minh Tinh Tinh, không hề nể tình:
- Em làm chuyện có lỗi gì với người ta đấy?
- Chị, em mới là em trai chị cơ mà?
Minh Tinh Tinh uất ức.
Nhạc Yên Nhi suy nghĩ, hình như là thế thật:
- Vậy em nói xem vì sao người ta nói em lừa người ta?
- Em không lừa! Lúc đó anh có hỏi đâu, em không nói, thế không tính là lừa!
Minh Tinh Tinh gào lên.
- Anh mặc kệ, em là đồ lừa gạt, em giống anh mà lại lừa anh, hôm nay anh sẽ biến em thành khác với anh!
Thằng nhóc nói rồi gào lên:
- Người đâu, đưa súng đây!
- Súng? Trời đất!
Nhạc Yên Nhi sợ choáng váng, trẻ con nước ngoài tàn bạo thế này ư?
Thấy chuyện trở nên nghiêm trọng, Dạ Đình Sâm đành ra mặt gọi:
- Authur, đừng làm ồn nữa.
- Anh Dạ, nhưng mà em ấy...
Authur vừa thấy Dạ Đình Sâm thì trở nên ngoan hơn nhiều, dù không cầm súng nhưng nó vẫn túm chặt cổ áo Minh Tinh Tinh không chịu buông.
Chẳng biết đứa bé này lấy sức ở đâu ra mà ngay cả Nhạc Yên Nhi cũng không gỡ nổi.
- Chuyện này là thế nào?
Cô rất tò mò.
Dạ Đình Sâm híp mắt nhìn Minh Tinh Tinh:
- Phải hỏi thằng nhóc này này, lừa tình cảm của người ta.
Nghe thế, sắc mặt Minh Tinh Tinh trở nên khó coi, nó hậm hực:
- Em không lừa mà. Lúc em chưa ra đời, mẹ cứ nghĩ em là con gái nên toàn mua đồ con gái. Về sau mẹ mất rồi, ba thì lười để ý, em chỉ có thể mặc đồ con gái thôi, rất đáng thương. Em với Authur học cùng nhà trẻ, anh ấy tưởng em là con gái nên thích em. Em đẹp, em ăn cả nam lẫn nữ, đó là tội của em à?
- Ôi...
Nhạc Yên Nhi trợn mắt há mồm, Minh Tinh Tinh mặc đồ nữ đẹp đến thế nào mà có thể lừa được một bé trai đẹp thế này?
Authur đứng bên nghe thế thì tức đến giậm chân:
- Vậy sao em không chịu nói sự thật ra? Lúc trước còn từ chối, bảo là anh không biết tiếng Trung, chúng ta bất đồng ngôn ngữ nên không thích anh. Bây giờ anh học tiếng Trung rồi, nhưng em lại là con trai! Anh mặc kệ, nam cũng được, em là của anh rồi!
- Này này này! Giới tính giống nhau sẽ không hạnh phúc đâu! Người ta tìm bạn gái hết cơ mà, em không cần tìm bạn trai!
- Bạn trai? Nghĩ hay lắm! Từ giờ mi là nô lệ của ta!
Authur tức giận hô lên.
Dứt lời, nó định lôi Minh Tinh Tinh lên xe.
Thấy có biến, thằng nhóc vội ôm chặt chân Nhạc Yên Nhi, sợ hãi kêu:
- Chị, mau cứu em đi, nếu em bị đưa đi thì không chết cũng bị thương mất!