Nhạc Yên Nhi bỗng nhiên không muốn giận nữa, đã hiểu được mình không thể hoàn toàn nắm giữ lấy trái tim hắn, vậy đuổi Mạnh Y Bạch đi rồi thì bây giờ cô đang làm gì?
Mục đích hắn cứu Đỗ Hồng Tuyết cũng rất đơn giản, chỉ là không muốn thấy một người giống Mạnh Y Bạch phải chết, cô biết vậy. Người đàn ông này đối xử với mình ra sao chẳng lẽ cô còn không biết sao?
Cô có đủ rồi, còn so đo gì nữa?
Nhạc Yên Nhi nhìn hắn chằm chằm:
- Vậy từ nay về sau anh đừng có làm gì sai nữa, biết chưa?
- Sau này không thế nữa đâu.
Hắn gằn từng chữ như đang hứa hẹn.
- Đau không?
Nhạc Yên Nhi thấy vết thương của hắn đã rỉ máu, cô trách:
- Em cắn mà anh không biết tránh à? Về phòng với em, em xử lý cho.
- Không giận nữa?
- Giận!
- Vậy không bôi thuốc gì hết, coi như trừng phạt đi.
Dạ Đình Sâm thành thật nói.
Nhạc Yên Nhi chán nản:
- Không giận, không giận. Đúng là không biết xấu hổ, đường đường là chủ tịch mà dùng bản thân để uy hiếp em!
- Vậy mai em đi bệnh viện với anh không?
Dạ Đình Sâm cười, khẽ hỏi.
- Có thể nói không được à?
Cô tức giận.
- Được, vậy không bôi thuốc, dù sao cũng đang nóng, cứ để vết thương nhiễm trùng rồi thối rữa...
- Được rồi, em đi còn không được à?
Cô vội vàng nói.
Dạ Đình Sâm nghe vậy thì lại ôm lấy Nhạc Yên Nhi, hài lòng cười, vậy nhưng ánh mắt của hắn lại lạnh dần.
Ngày mai, hắn sẽ giải quyết tất cả mọi việc.
Sáng hôm sau, Nhạc Yên Nhi cố ý nằm lì trên giường, nói mình quá mệt, rất mệt, không muốn dậy.
Dạ Đình Sâm chẳng nói gì cả, hắn bóp chân tay cho cô, cuối cùng cô thoải mái đến mức ngủ thiếp đi.
Khi cô tỉnh lại đã là mười hai giờ trưa, vừa kịp giờ cơm!
Mà từ đầu tới cuối, Dạ Đình Sâm hoàn toàn không nhắc tới chuyện đi bệnh viện, việc này làm Nhạc Yên Nhi mừng như điên.
Cô cảm thấy hành vi này của Dạ Đình Sâm hệt như một vị hoàng thượng muốn kéo chính cung nương nương của mình ra ngoài, đi dạo một vòng để chứng minh mình là hoa đã có chủ. Mặc kệ là để tránh hiềm nghi hay để người khác nhìn thì Nhạc Yên Nhi cũng chẳng muốn đi.
Chuyện tự mình gây ra thì tự mình đi mà giải quyết!
Cứ nhớ tới việc hai người kia giống nhau như đúc, nhớ tới việc Dạ Đình Sâm thấy Đỗ Hồng Tuyết là lại nghĩ về Mạnh Y Bạch, cô rất khó chịu.
Sau khi ăn trưa xong, hắn lấy áo chống nắng và kem chống nắng của Nhạc Yên Nhi ra, hắn ngồi cạnh cô như một kỵ sĩ hoàn mỹ, dịu dàng bôi kem giúp cô.
Người làm trong nhà đã quen với cảnh này rồi, mấy thứ nhỏ thế này mà họ dám tranh làm thì ông chủ sẽ nổi giận đấy.
Chuyện liên quan tới bà chủ thì ông chủ đều thích tự tay làm, không ai được động vào!
- Anh làm gì thế?
Nhạc Yên Nhi khó hiểu.
- Đi bệnh viện với anh.
Dạ Đình Sâm trả lời, không ngẩng đầu lên.
- Đã giờ này rồi, không chừng người ta đang ngủ trưa cũng lên. Người ta là bệnh nhân đấy, chúng ta đừng quấy rầy!
Nhạc Yên Nhi đáng thương nói.
- Minh Tinh Tinh, qua đây.
Dạ Đình Sâm không trả lời Nhạc Yên Nhi mà gọi với về phía sau.
Minh Tinh Tinh cầm một miếng thịt bò khô, miếng thịt toàn là gân, đám trẻ con thường không nhai nổi, chẳng ngờ thằng nhóc này có thể ăn ngon lành, lại còn không quên khoe đám răng nanh con con ra.
- Anh Sâm, anh gọi em làm gì?
Cái răng nanh kia, cùng với dấu răng rướm máu trên vai Dạ Đình Sâm...
- Không, không có gì đâu, anh Sâm nhớ em nên nhìn em một cái thôi, em ngoan ngoãn ăn cho xong đi, chỉ ăn một túi thôi đấy, không cho ăn nhiều hơn đâu!
Nhạc Yên Nhi giục nó đi, thậm chí còn không quên dặn thằng nhóc tham ăn phải ăn ít thôi.
- Em có đi cùng anh không?
Dạ Đình Sâm cười, nụ cười tính kế.
Không hổ là gian thương!
Cô lập tức xìu xuống.
Tại mình hết, sao lại để Dạ Đình Sâm nắm đằng chuôi.
- Anh thấy em có thể nói không à?
- Không thể.
Trong khi nói chuyện, hắn đã chuẩn bị xong tất cả rồi giúp cô mặc áo chống nắng, sau đó dắt cô ra cửa, xe đã sớm chờ bên ngoài.
Nhạc Yên Nhi thở dài, chịu thôi, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn thôi vậy.
Đỗ Hồng Tuyết nằm trong phòng VIP của bệnh viện trên tầng cao, không có người ngoài quấy rầy.
Thấy cửa phòng bệnh đã ngay trước mắt, Nhạc Yên Nhi bỗng cảm thấy khó chịu, cô vội vàng ôm bụng, xua tay:
- Chết rồi, em đau bụng quá, đi vệ sinh đã.
- Có phải em ăn nhầm thức ăn hỏng không? Anh gọi bác sĩ nhé.
Dạ Đình Sâm cau mày.
- Khỏi khỏi, chỉ là muốn đi vệ sinh thôi, anh vào trước đi, kệ em, lát em vào.
Nghe vậy, mắt Dạ Đình Sâm lóe lên cảm xúc phức tạp rồi nói:
- Được rồi, anh chờ em.
Sau đó, hắn đưa cô tới cửa nhà vệ sinh rồi quay lại trước cửa phòng bệnh của Đỗ Hồng Tuyết.
Dạ Đình Sâm nghĩ mình nên nói trước với Đỗ Hồng Tuyết một tiếng để cô ta khỏi nói mấy lời khiến vợ hắn không vui.
Tiếng đẩy cửa khiến người trong phòng giật mình.
Thấy là Dạ Đình Sâm, khuôn mặt tái nhợt của Đỗ Hồng Tuyết lập tức hồng hào hơn vì vui sướng, dường như vừa thấy hắn, mọi ốm đau của cô ta đều biến mất.
Cô ta vén chăn lên, vội vàng xuống giường nhưng vì cơ thể quá yếu mà chân vừa chạm đất đã ngã.
May mà Dạ Đình Sâm nhanh tay đỡ được nên cô ta mới không ngã sấp xuống.
Hắn dìu Đỗ Hồng Tuyết về giường, cô ta ngượng ngùng nói:
- Sâm, xin lỗi, em vô dụng quá.
- Cô phải gọi tôi là chủ tịch Dạ.
Đỗ Hồng Tuyết chưa nói hết lời đã bị Dạ Đình Sâm cắt ngang, giọng hắn bình thản, lạnh lẽo và xa lánh.
Rõ ràng tay hắn còn đang đặt trên cổ tay cô ta, rõ ràng người vẫn đang đứng trước giường đây, nhưng vì sao lại xa xôi như thế?
- Sâm...
Cô ta không kìm được mà gọi tên hắn, nhưng thứ nhận lấy chỉ là đôi mày nhíu chặt của người đàn ông kia.
Ngay lập tức, hắn lùi ra sau một bước để kéo giãn khoảng cách giữa hai người:
- Tôi nghĩ tôi và cô Đỗ đây cũng không thân quen đến độ gọi thẳng tên, với lại...
Hắn ngừng một chút, câu tiếp theo lại càng lạnh đến ghê người:
- Cái tên này là thứ cô có thể gọi sao?
Cái tên này, trên đời chỉ duy nhất một người có thể gọi, đó chính là người vợ yêu dấu của hắn.
Đỗ Hồng Tuyết nhận ra sự lạnh lùng trong lời nói của hắn, cô ta giật mình rồi lập tức hiểu ra Dạ Đình Sâm không tin mình.
- Anh... anh không tin em, không tin em chính là Mạnh Y Bạch sao?
- Cô nghĩ là tôi sẽ tin cô à?
Dạ Đình Sâm cười lạnh.
Hắn và Nhạc Yên Nhi vừa trở về Anh ngay lập tức cô ta cũng bị bắt cóc tới Anh? Trên thế giới làm gì có chuyện trùng hợp như thế?
Hắn biết có kẻ đang giở trò phía sau, nếu không phải nể tình khuôn mặt này, hắn tuyệt đối sẽ mặc kệ sống chết của cô ta.