Nghe thế, Dạ Đình Sâm liếc mắt sang, thế thôi đã khiến Minh Tinh Tinh sợ tới mức đám thịt mỡ trên người cũng run lên.
Dạ Vị Ương còn định nói gì đó nhưng Dạ Đình Sâm thấy mặt Nhạc Yên Nhi đã đỏ bừng cả rồi nên vội vàng ôm lấy eo cô, không hề để mắt đến ai khác, cứ thế dẫn cô ra chỗ sofa.
Thấy anh trai như thế Dạ Vị Ương nháy mắt với đám bạn rồi lên tiếng chọc ghẹo:
- Bên ngoài chủ tịch Dạ danh tiếng hung ác lắm cơ, thế mà không ngờ ở nhà lại thế này đây, đúng là không tưởng tượng nổi mà. Ôi, tôi đáng thương quá đi, tôi dù gì cũng là em gái người ta cơ mà! Nghĩ lại đúng là ghen tị thật đấy, đau lòng quá cơ!
Cô bé che ngực làm như tổn thương lắm, khuôn mặt cũng ưu sầu như thật.
Trong lúc đang vui vẻ này bỗng một giọng nói quyến rũ vang lên, mang theo ý trêu cợt.
- Xem này, không phải bữa tiệc này chỉ có người nhà sao? Thế mà em chẳng nhận được thiếp mời gì cả, bé cưng Yên Yên, bà chủ nhà như chị đúng là không làm tròn trách nhiệm rồi nhé!
Trước cửa xuất hiện một người đàn ông trông còn đẹp hơn phụ nữ vài phần, anh ta đang cười gian trá hệt như ác ma.
Bên cạnh còn có một cô bé, là Annie đã lâu không thấy.
Cô nhóc vừa thấy Nhạc Yên Nhi đã vui vẻ kêu lên:
- Chị ơi, em với anh trai đến dự tiệc sinh nhật này, hôm nay là sinh nhật của chị sao?
- Em nhầm rồi Annie ơi, em có thấy anh trai mặt như khúc gỗ bên cạnh chị ấy không? Đó là anh hai của anh, cũng là chồng chị ấy, hôm nay là sinh nhật anh ta đấy! Chúng ta mang quà sinh nhật qua đó nhé?
Anh ta dỗ dành cô bé, Annie thì gật đầu liên tục, sau đó cầm lấy chiếc hộp Anjoye đưa rồi đi về phía Nhạc Yên Nhi, không ngờ đi nửa đường lại bị Minh Tinh Tinh chặn lại.
Thằng nhóc đau lòng tiếp chiếc hộp trên tay Annie, nói vẻ lo lắng:
- Nặng lắm phải không, chuyện này phải để đàn ông làm chứ! Để tớ đưa hộ cho!
Dứt lời, không chờ cô bé đồng ý nó đã nhẩy tưng tưng đến cạnh Nhạc Yên Nhi.
Cô cầm chiếc hộp, ngạc nhiên nhìn Anjoye.
Lần này không phải cô quên mà thật sự không định đưa thiếp mời cho anh ta.
Vốn cô nghĩ mời phó chủ tịch chắc chắn không khí cũng sẽ căng thẳng, nếu lại thêm một kẻ chỉ thích chọc phá như Anjoye sẽ lại càng loạn nên mới không mời anh ta.
Nhưng giờ anh ta còn đưa cả quà thế này, có muốn đuổi người cũng không được.
Cô liếc Dạ Đình Sâm, thấy sắc mặt hắn không có gì thay đổi, thậm chí bình tĩnh đến mức khiến cô cũng hơi run.
Hắn không nói gì nên cô đành bảo:
- Không ngờ Nhị thiếu gia cũng đến, đã tới rồi thì vào ngồi đi.
- Hôm nay tới đông đủ thật đấy, Vị Ương cũng có mặt nữa, lâu lắm mới đông đủ cả ba anh em ta thế này nhỉ! Anh cả cũng lấy vợ rồi, chắc tôi cũng phải nghĩ chuyện lập gia đình sớm thôi, nếu không cứ nhìn mấy người khoe ân ái thế này sẽ không nhịn được mà muốn chia rẽ mất thôi!
Anh ta nhếch khóe miệng, cười đến mức khiến người khác thấy rùng mình vì âm u.
Nhạc Yên Nhi vừa nghe thế đã hiểu anh ta không hề từ bỏ ý định tranh giành với Dạ Đình Sâm, dù biết bản thân không có phần thắng cũng như thiêu thân lao đầu vào lửa, dũng cảm tiến lên.
Dạ Vị Ương đứng cạnh không nghe nổi nữa nên bảo:
- Anh nếu tới chúc mừng thì mọi người sẽ chào đón nhưng nếu định tới phá thì em khuyên anh hai nên về đi. Anh cả lâu lắm mới tổ chức sinh nhật, anh hai đừng làm anh ấy khó chịu.
- Em cũng bảo hiếm khi anh cả tổ chức sinh nhật còn gì, làm em trai thì đương nhiên anh phải có mặt rồi, yên tâm, hôm nay anh sẽ rất ngoan, cực kỳ ngoan cho em xem!
Anh ta kéo Annie ngồi xuống, đáy mắt che giấu ý cười, nụ cười kia rốt cuộc là thật lòng hay giả dối không ai có thể biết được.
Hôm nay anh ta có mặt không phải để phá hoại mà thật ra là đến xem kịch vui!
Anjoye đến cũng chỉ làm không khí chững lại một lát, rất nhanh mọi người đã bị mấy người bạn của Dạ Vị Ương làm cho thoải mái hơn, khóe miệng Dạ Đình Sâm cũng tràn ra ý cười khác hẳn ngày thường, nhìn chẳng còn giống như tảng băng di động nữa.
Hắn vốn không thích tụ tập ồn ào nên chỉ chơi một lát là lại về ngồi nghỉ trên ghế salon, nhưng đôi mắt vẫn chăm chú dõi theo Nhạc Yên Nhi, không hề rời một giây nào.
Đột nhiên ghế salon lún xuống một chút, thì ra là Anjoye đã lại đây ngồi.
Nhìn mấy người đang vui vẻ nghịch trong phòng khách, ai cũng tràn ngập sức sống của tuổi trẻ, nhất là Nhạc Yên Nhi, trên mặt lúc nào cũng mang nụ cười hồn nhiên, như thể đứa trẻ không hiểu sự đời, dù đã trải qua muôn vàn nghịch cảnh nhưng vẫn cứ giữ được trái tim thuần khiết ban đầu.
Chẳng trách lại lọt vào mắt xanh của Dạ Đình Sâm, khiến hắn cả đời không muốn buông tay.
- Anh cả đúng là may mắn, những cô gái tốt cứ gặp hết người này đến người khác, nghĩ sao thì cũng chỉ có tôi là đáng thương, lúc nào cũng lủi thủi một mình, xem ra là số phận cô độc cả đời rồi.
Đối với những lời khiêu khích của Anjoye, nghe cũng như không, thậm chí Dạ Đình Sâm còn không buồn nhìn anh ta lấy một cái.
Anh ta cũng không giận, cầm ly rượu vang trên bàn rồi lắc nhẹ, chất lỏng màu đỏ tươi dính lên thành ly, giống như chỉ lát nữa thôi là sẽ tràn cả ra ngoài vậy.
Nhẹ nhàng nhấp một ngụm, bình thản nhấm nháp.
- Sao thế, chưa nói chuyện kim ốc tàng kiều với Yên Nhi à?
Anh ta nở nụ cười, xán lạn tươi đẹp.
- Đó là chuyện của tôi, không liên quan đến cậu.
Dạ Đình Sâm lãnh đạm đáp lại, giọng nói thản nhiên không có bất cứ cảm xúc gì.
Anjoye gật đầu:
- Cũng đúng, đây là việc nhà của anh, đúng là không liên quan gì với tôi cả, nhưng tôi vẫn phải nhắc anh, nếu có ngày anh không cần Yên Nhi nữa thì cứ nói với tôi. Tôi không để ý mà tiếp nhận cô gái này đâu.
- Cậu không có cơ hội đó đâu.
Dạ Đình Sâm nói chắc như đinh đóng cột, ngữ khí vô cùng kiên định.
Anjoye cũng chỉ cười không để ý:
- Chưa tới cuối chưa nói chắc được đâu, chúng ta cứ chờ mà xem!
Nụ cười của anh ta từ từ trở lên sâu hơn.
Rất nhanh đã đến lúc cắt bánh ngọt và thổi nến mà người Nhạc Yên Nhi chờ mãi vẫn chưa thấy đâu. Cô nghi ngờ không biết phó chủ tịch có tới hay không, vì Baker cũng không báo lại nên cô cứ nghĩ… phó chủ tịch chắc chắn sẽ có mặt.
Cô còn định nhân cơ hội này để hai mẹ con họ nói chuyện đàng hoàng với nhau, nhưng xem ra không có khả năng rồi.
Nghiêm lão đã điều chỉnh để đèn trong phòng đồng loạt trở thành màu vàng ấm áp, như ánh sáng từ những ngọn nến đang không ngừng lay động.
Buổi tối là màn chính của bữa tiệc, ban ngày mọi người còn dám cười đùa trêu chọc nhau một chút nhưng tới tối thì ai cũng trở nên nghiêm túc hẳn.
Trước khi thắp nến cả đám đều tiến lên tặng quà, các loại carvat, ghim cài, nước hoa nhiều không kể xiết.
Vì Dạ Đình Sâm không thiếu thứ gì nên mọi người đều chỉ tặng ít quà nhỏ thường dùng.
Cuối cùng, Nhạc Yên Nhi mở gói quà của Anjoye, là một bộ đồ trẻ em…
Cái này khiến cô cực kỳ bất ngờ.
Kinh ngạc nhìn anh ta, thế mới thấy anh ta cũng đang chăm chú nhìn cô, ánh mắt cất chứa ý đồ sâu xa, khiến cô không hiểu được.
Nhưng cô thu hồi tầm nhìn rất nhanh, vì Dạ Đình Sâm đã chắn trước mặt cô.
Nến được thắp lên, Dạ Vị Ương giục Dạ Đình Sâm ước nguyện, nhưng không ngờ lúc này lại vang lên tiếng quản gia chào hỏi:
- Phu nhân đến rồi ạ…
***