Lúc này Dạ Đình Sâm mới biết mình bị lừa, nhưng có Nhạc Yên Nhi nên hắn không dám làm gì, nếu không đã xách thằng nhãi này ra đánh một trận cho hả rồi.
Nhạc Yên Nhi không biết cuộc đấu của hai anh em nhà này nên vừa cười vừa ôm thằng bé đặt lên giường, cô nói:
- Nhóc con, cứ làm như người lớn ấy. Nhanh ngủ đi, chị tiễn anh em rồi quay lại sau.
Đây là đồng ý tối nay ngủ cùng nó.
- Vâng ạ, yêu chị nhất!
Thằng nhóc ôm chầm lấy cô, lại còn định hôn lên môi cô một cái nữa.
Dạ Đình Sâm cực kỳ tức giận.
Hắn không kìm được cơn tức, bước vội lại xong nắm cổ áo Minh Tinh Tinh nhấc bổng lên.
- Ôi… Anh Sâm muốn giết người… chị ơi cứu em…
Minh Tinh Tinh hoảng hốt giãy đạp lung tung, miệng thì gào lên thảm thiết, đến mổ heo cũng không hơn được.
Nhạc Yên Nhi không nghe nổi nữa, cô vội giơ tay ngăn:
- Anh làm gì thế Dạ Đình Sâm, buông nó ra mau, nó chỉ là đứa trẻ thôi, em giận bây giờ.
Hắn nghe cô nói mà cứ nghiến răng kèn kẹt.
Khốn khiếp! Khốn khiếp!
Nhạc Yên Nhi lôi Minh Tinh Tinh lại, thằng bé giống như bị dọa sợ, vội lẩn ra sau Nhạc Yên Nhi.
Nhưng lúc cô không để ý nó còn làm mặt quỷ trêu ngươi Dạ Đình Sâm.
- Anh Sâm, muộn rồi đó, anh về ngủ sớm đi…
Dù trên mặt nó rõ ràng cực kỳ đắc ý nhưng giọng nói lại bé xíu, còn run rẩy rất đáng thương.
Nhạc Yên Nhi quay lưng lại nên không biết sắc mặt nó giờ ra sao, nghe thế vội bảo:
- Đúng vậy, anh mau về phòng đi, em bôi thuốc cho anh xong còn phải quay lại với Tinh Tinh nữa!
Nói xong cô nắm tay hắn kéo ra khỏi phòng luôn.
Lúc ra ngoài Dạ Đình Sâm có quay lại nhìn một cái, chỉ thấy Minh Tinh Tinh đang quay lưng, lắc lư cái mông tròn quay.
Hắn cắn chặt răng.
Lần sau chắc chắn phải đánh nó một trận nên thân!
Về phòng rồi Nhạc Yên Nhi lập tức giục Dạ Đình Sâm đi tắm rửa còn chính mình thì chuẩn bị bông băng thuốc men.
Lúc tắm xong đi ra hắn tùy tiện ngồi trên giường để cô thay thuốc, trong phòng cực kỳ an tĩnh, chỉ có tiếng kéo băng gạc và tiếng hít thở của cả hai vang lên.
Nhạc Yên Nhi nhỏ giọng bảo:
- Vết thương của anh sắp lành rồi, phải chú ý một chút, đừng để dính nước, cũng đừng dùng sức quá. Lúc nãy anh nhấc Minh Tinh Tinh lên làm vết thương lại rách ra rồi…
Hắn cắt lời cô:
- Tối mai em phải ngủ cùng tôi.
Nhạc Yên Nhi kinh ngạc ngẩng đầu, cô không hiểu sao Dạ Đình Sâm lại tỏ ra khó chịu thế.
Nhưng nghĩ một lát, bỗng nhớ ra gì đó, cô bỗng phì cười.
- Chủ tịch Dạ này, anh đang ghen đấy à? Ghen với Tinh Tinh á? Nó chỉ là một đứa trẻ…
- Không cần biết là ai cũng không thể chiếm dụng thời gian của em dành cho tôi được.
Dạ Đình Sâm ngắt lời cô, giọng nói chứa đầy uy nghiêm như thể không ai có thể làm trái.
Bộ dáng hắn như thế dọa người ngoài còn được chứ cô còn lâu mới sợ.
Cô trợn mắt nhìn hắn:
- Xin anh, anh đừng có ghen vớ vẩn thế được không, tức tối với một đứa trẻ mà anh không xấu hổ à! Với lại dù không phải Tinh Tinh thì sau này chúng ta cũng có con của mình, chẳng lẽ với con mình mà anh cũng thế à?
Vừa dứt lời cô đã bị ôm chầm lấy.
Cô giật mình nhớ tới vết thương trên lưng hắn, vội vàng bảo:
- Đừng động, em còn đang bôi thuốc đấy, vết thương của anh…
- Thế nên tôi không cần có con, tôi chỉ muốn em thuộc về mình. Tôi không muốn chia sẻ em với bất cứ ai, kể cả con của chính mình cũng không được!
Hắn nói từng chữ rất rõ ràng.
Giọng nói vô cùng quả quyết, nghe là biết không phải lời nói dối.
Nhạc Yên Nhi dù trong lòng rất rung động nhưng lại không biết nên tức hay cười nữa.
Hắn quan tâm cô thế dù cô rất vui nhưng dù sao cô vẫn muốn có một đứa con với hắn!
Nhưng lúc này cũng không thích hợp để tranh cãi, sau này có con rồi cô cũng không tin hắn dám bắt cô bỏ nó.
- Rồi rồi, chuyện sau này để sau hãy nói, Tinh Tinh còn ở bên kia chờ em, người làm anh như anh có thể rộng lượng một chút không nào?
- Rộng lượng? Không được! Bất kể chuyện gì có liên quan đến em cũng không thể rộng lượng được.
Đôi mắt phượng của hắn tỏa ra ánh sáng sắc bén, nhưng lúc đối diện với Nhạc Yên Nhi lại tràn ngập nhu tình.
Cô không kìm được vỗ nhẹ lưng hắn, nhỏ giọng dỗ dành:
- Rồi rồi, em biết anh là kẻ lòng dạ hẹp hòi mà…
- Em vừa nói gì?
Dạ Đình Sâm nhướng mày, bất mãn hỏi lại.
Nhưng câu tiếp theo lại khiến hắn không cáu kỉnh được nữa.
Tiếng của cô vừa mềm vừa nhẹ như nước, êm đềm chảy xuôi.
- Nhưng mà em lại thích anh lòng dạ hẹp hòi như thế, khiến em có cảm giác không cần biết mình đi bao xa, mỗi lần ngoảnh lại chắc chắn sẽ nhìn thấy anh phía sau. Em thích anh thành thực thể hiện như vậy, khiến em thấy dù có gây ra chuyện gì anh cũng vẫn yêu chiều em, bao dung em.
Thật ra người đàn bà nào cũng ích kỷ hết, em cũng không phải ngoại lệ. Dù đã có nhiều đến thế nhưng em vẫn tham lam muốn nhiều hơn nữa.
Đến giờ em vẫn chưa từng nói với anh, em thích anh, yêu anh. Không phải em không muốn nói mà là không dám. Em rộng lượng với anh, không lo anh và Đỗ Hồng Tuyết hay Joanna xảy ra chuyện gì, cũng không lo anh làm bậy ở ngoài, em luôn tỏ ra rất bình thản không phải vì em không yêu anh, mà bởi em tin anh.
Em cũng sẽ cố gắng hoàn thiện bản thân, sẽ không để anh có gì phải nghi ngờ em hết.
Nói đến cuối cùng Dạ Đình Sâm vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.
Hắn đang kinh ngạc tột độ.
Đây là lần đầu tiên cô thẳng thắn giãi bày như thế.
Mãi sau hắn mới cẩn thận ôm siết lấy cô, trong giọng nói đều là thương tiếc:
- Không phải đang nói chuyện Tinh Tinh à?
Sao lại nhảy sang chuyện này rồi? Thật ra em không nói cũng được, tôi đều hiểu mà.
- Em vẫn luôn muốn nói ra nhưng cứ ngại ngùng mãi nên thôi, vừa hay tối nay không ngủ cùng anh, nói xong cũng không cần xấu hổ nên mới dám nói hết. Không thể để mình anh nói với em mãi được, em cũng phải đáp lại chứ. Tình yêu và hôn nhân đều cần cố gắng, để một người vụng về ra sức thôi sao được?
Vừa rồi cô nói nhiều như thế, khuôn mặt cũng ngại đến đỏ cả lên, càng giống như hoa sen mềm mại khiến Dạ Đình Sâm càng nhìn càng thích.
Đây chính là người phụ nữ hắn yêu bằng cả sinh mạng.