Nhạc Yên Nhi dường như thấy trong nháy mắt khuôn mặt hắn cứng đơ lại, cô ngẩng đầu lên nói:
- Dạ Đình Sâm anh bị thương phải không? Trước ánh mắt cố chấp của cô, Dạ Đình Sâm im lặng một lát mới trả lời:
- Vết thương nhẹ thôi.
Biết hắn ta vì mình mà bị thương, Nhạc Yên Nhi có chút luống cuống:
- Anh chưa đi bệnh viện phải không? Tôi biết cái người thà chết cũng không chịu mất mặt như anh làm gì chịu đi, mau để tôi xem qua vết thương nào.
Ánh mắt Dạ Đình Sâm chợt lóe, thấp giọng lặp lại lời của cô:
- Cô muốn xem vết thương của tôi? Nhạc Yến Nhi không hiểu sao hắn ta lại hỏi như vậy, chẳng lẽ những lời cô vừa nói chưa đủ rõ ràng hay sao? Sau đó cô mới chợt hiểu ra, vết thương của hắn ở trên lưng, cô muốn xem vết thương vậy chẳng phải là muốn hắn cởi quần áo ra ngay trong phòng mình sao? Một nam một nữ, mặc dù xu hướng tình dục của họ không giống nhau nhưng dù thế cũng ko đc hay cho lắm.
Lời đã nói ra khỏi miệng, Nhạc Yên Nhi tuy hối hận nhưng vẫn gượng gạo cười bảo:
- Tôi cũng không muốn xem lắm, thôi để tôi gọi quản gia Thẩm vào xem cho anh.
Nhạc Yên Nhi còn chưa dứt lời, Dạ Đình Sâm đã vươn tay bắt đầu cởi nút áo sơ mi, đôi mắt phượng đen bóng nhìn cô chằm chằm không chớp.
Nút thứ hai được cởi ra, lộ ra xương quai xanh đẹp mê hồn.
Nút thứ ba được cởi ra, thấp thoáng hiện ra cơ ngực vững chắc.
Trừ một đêm phóng đãng kia, Nhạc Yên Nhi chưa bao giờ nhìn qua cơ thể Dạ Đình Sâm trong lúc tỉnh táo, lúc này khuôn mặt đẹp như ngôi sao điện ảnh của người kia đang nhìn chăm chú vào cô, đôi tay lại làm ra ra động tác như thể quyến rũ thế này khiến ánh mắt cô không biết nên nhìn đi đâu mới phải.
Sau vài tiếng vải vóc ma sát, một chiếc áo sơ mi trắng đã bị ném xuống mép giường.
Dạ Đình Sâm có chút buồn cười nhìn cô gái đã sớm rúc đầu vào trong chăn kia hỏi:
- Không phải chính cô nói muốn xem sao? Nghĩ một lát, mình cũng không thật sự muốn nhìn cơ thể hắn, vả lại cũng vì cứu mình nên hắn mới bị thương, nếu cô cứ để mặc thế cũng không được.
Trong lòng Nhạc Yên Nhi tự trấn an mình một phen mới có dũng khí ngẩng đầu lên.
Người đàn ông trước mặt ở trần, khoanh tay nhìn cô từ trên cao, dưới hai cánh tay là cơ bụng đẹp như được khắc ra.
Không ngờ hắn lại gầy như vậy.
Nhạc Yến Nhi ho khan một tiếng, nói:
- Xoay người lại đi, có phải anh bị thương ở phía trước đâu.
Dạ Đình Sâm ngoan ngoãn lạ thường, nghe lời ngồi xuống mép giường quay lưng về phía cô.
Chờ nhìn rõ lưng hắn, nụ cười trên mặt Nhạc Yến Nhi cũng tắt hẳn, trong nháy mắt tâm trạng để đùa giỡn cũng không còn.
Vai rộng, eo hẹp, tạo thành một hình tam giác ngược hoàn mỹ, đây là vóc dáng lý tưởng, làn da sạch sẽ, tràn đầy vẻ nam tính, vậy mà giờ đây một nửa lưng của hắn lại bị che phủ bởi những vết bầm tím, nhìn mà khiến người ta không khỏi giật mình.
Hắn bị thương nặng như vậy cũng vì cứu cô.
Dạ Đình Sâm thấy cô im lặng một hồi lâu mới nói:
- Sao thế? Nhạc Yên Nhi cắn môi, khẽ hỏi:
- Có phải đau lắm không? Dạ Đình Sâm ngẩn ra, em đau lòng vì tôi sao? Trái tim bị đóng băng nhiều năm, lúc này bỗng nhiên lại tràn vào cảm giác ấm áp khó tả.
Giọng hắn ôn hòa đến lạ thường:
- Không đau, lúc tôi ở Anh luyện cưỡi ngựa đấu kiếm từng bị thương nặng hơn thế này nhiều.
Đấu kiếm và cưỡi ngựa đều là lễ nghi không thể không học của giới quý tộc.
Hắn từng vì thế bị thương biết bao lần, nhưng tới bây giờ cũng không có ai quan tâm tới hắn như vậy.
Hắn phải trở thành một người không gì không thể làm, một người thừa kế hoàn hảo, đủ mạnh mẽ để tiếp nhận vinh dự truyền thừa của gia tộc, cũng phải đủ mạnh để tất cả mọi người quên đi hắn chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường.
Nhạc Yên Nhi nghe vậy trong lòng cũng không thoải mái, nhưng cô cũng không để hắn biết cảm giác này, thế nên vờ như không có gì, hỏi:
- Hôm nay tôi có mua rượu thuốc cho anh, dược sĩ nói xoa hết máu bầm là ổn rồi, để tôi đi gọi quản gia Thẩm.
Vừa nói cô vừa đứng dậy bước ra cửa gọi người.
Nhưng chưa kịp làm gì, cánh tay đã bị kéo lại.
Đối diện với vẻ mờ mịt của Nhạc Yên Nhi, ánh mắt Dạ Đình Sâm có chút lạ thường, giọng nói trầm xuống, bảo:
- Cô giúp tôi xoa bóp đi.
Nhạc Yên Nhi nghi ngờ mình vừa nghe nhầm.
Đầu óc Dạ Đình Sâm không phải có vấn đề chứ? Đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc, hắn đã cởi cả áo rồi lại còn muốn cô xoa bóp giúp nữa.
Nhìn sao cũng thấy giống như phim cấm vậy! Nhạc Yên Nhi lắp bắp chối:
- Hay là để cho quản gia Thẩm làm đi, tôi không có kinh nghiệm… Xoa không tốt đâu.
Dạ Đình Sâm lạnh lùng đáp lại:
- Quản gia Thẩm già rồi, bưng trà còn không xong nữa là.
Đang nằm nghỉ trong phòng, không hiểu quản gia Thẩm sao lại hắt hơi một cái.
- Vậy… Vậy để tôi gọi mợ Trương với mợ Trần.
Dạ Đình Sâm nghiêng đầu, đôi mắt đen lạnh như băng:
- Cô định để người phụ nữ khác đụng vào người tôi? Lúc này Nhạc Yên Nhi mới nhớ tới tật xấu của vị thiếu gia này là không thích bị phụ nữ chạm vào.
Vả lại Dạ Đình Sâm thích yên tĩnh, người làm trong biệt thư vốn ít, người giúp việc nam, người làm vườn còn có cả tài xế lúc này đều không có ở đây.
Thấy cô không nói gì, khí thế Dạ Đình Sâm trầm xuống, hắn đứng dậy, lạnh nhạt bảo:
- Cũng không phải vết thương nghiêm trọng gì, không cần bôi thuốc cũng tự khỏi được, cô không muốn thì thôi, nghỉ ngơi sớm cho khỏe đi.
Vừa nói vừa khom người nhặt áo sơ mi rơi dưới đất, lưng của hắn trong lúc cúi xuống có hơi cứng lại.
Trong lòng Nhạc Yên Nhi quả thực có chút không đành, quả quyết hô lên:
- Để tôi xoa cho anh! Dù sao hắn ta cũng không thích phụ nữ, mình sợ cái gì chứ! Dĩ nhiên cô không thấy được, trên khuôn mặt bị che lấp kia khẽ hiện lên một nụ cười.
Nhạc Yên Nhi nhảy xuống giường lấy rượu thuốc đưa về phía ánh đèn, cẩn thận xem hướng dẫn sử dụng một lát, cô lẩm nhẩm:
- À, đây là thuốc làm tan vết bầm, giúp lưu thông máu.
Dạ Đình Sâm lơ đễnh “Ừ”
một tiếng.
Nhạc Yên Nhi cẩn thận mở bao bì ra, đổ một chút rượu thuốc lên tay, cô cũng không biết làm thế nào, tay xoa lung tung trên lưng hắn.
Xoa được hai cái, cô cảm giác mình không giữ được lực tay, mới chột dạ hỏi:
- Có đau không? Giọng nói của Dạ Đình Sâm cũng không thay đổi:
- Không đau.
Nhạc Yến Nhi thấy vết thương đáng sợ kia, động tác lại nhẹ tay thêm mấy phần, cô nhớ tới lời dược sĩ dặn dò nên kiểm tra cột sống có bị tổn thương gì hay không, thế nên từ từ rời tay xuống.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại như lông chim, Dạ Đình Sâm cảm giác có một ngọn lửa bùng lên trong lòng.
Tay còn chưa chuyển qua hông đã bị bắt được.
Dạ Đình Sâm thấp giọng hỏi cô:
- Làm gì thế? Nhạc Yên Nhi có cảm giác như làm việc xấu bị bắt quả tang vậy:
- Tôi… là dược sĩ dặn phải kiểm tra cột sống xem có lệch không, vừa rồi anh ngã nặng như vậy… – Cô càng nói càng nhỏ dần.
Dạ Đình Sâm quay đầu, nhìn thẳng vào mắt cô:
- Ừm, vậy có bị sao không? Ánh mắt hắn giống như đầm nước âm u sâu thẳm, hấp dẫn lạ thường.
Mùi rượu thuốc đắng chát tràn ra giữa hai người, Nhạc Yên Nhi thấy bầu không khí lúc này có chút mập mờ.
Nhận thấy tay hắn nóng bừng Nhạc Yên Nhi mới giật mình, cô điên rồi sao, cùng một tên gay làm cái gì mờ ám chứ.
Căn bản là hắn không thích phụ nữ! Nhạc Yên Nhi rút tay lại, cố ý lên giọng để che giấu suy nghĩ trong lòng:
- Không sao, cột sống của anh vẫn tốt như thường.