Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 233: Không Để Lại Dù Chỉ Một Tên




Ấn gửi xong, Đỗ Hồng Tuyết không hề thấy bình tĩnh hơn.

Cô không biết đây là số của ai, có hữu dụng không, chỉ có thể nắm lấy chút hy vọng nhỏ nhoi.

Chẳng ngờ tin nhắn vừa gửi đi được hai giây đã có cuộc gọi đến.

Điện thoại của cô không để chế độ yên lặng.

Đỗ Hồng Tuyết suýt nữa vứt máy theo phản xạ, một ý nghĩ xẹt qua: Tiêu rồi! Quả nhiên, hai vệ sĩ ở ngoài cũng nghe thấy tiếng chuông, họ lập tức hiểu cô đang làm gì bên trong, cũng biết mình bị người phụ nữ này đùa bỡn.

Họ đạp văng cửa nhà vệ sinh, thấy Đỗ Hồng Tuyết cầm di động, sắc mặt lại càng khó coi.

- Trói cô ta vào! Sau khi Đỗ Hồng Tuyết đi khỏi, người tên Tiểu Ngũ đi tới đánh giá Nhạc Yên Nhi từ đầu tới chân rồi hung ác nói:

- Ngoan ngoãn thì tự uống, đừng để anh em tôi rót cho cô, chúng tôi không thương hoa tiếc ngọc như ông chủ đâu, nếu bị thương cũng đừng có trách! Nhạc Yên Nhi nhìn thoáng qua chỗ rượu trên bàn, mỗi bình đều có dấu vết bị cạy mở, căn cứ vào tác phong của Hùng Thái Ninh thì chắc chắn trong rượu có thuốc.

Nhưng bây giờ Nhạc Yên Nhi không được lựa chọn.

- Tôi tự uống, các người không cần ra tay.

Nói xong, cô chậm rãi đi về phía bàn.

Tiểu Ngũ mất kiên nhẫn đẩy một cái làm cô lảo đảo.

- Mau lên, ông chủ chúng tôi không kiên nhẫn thế đâu! Hùng Thái Ninh vắt chéo chân, chầm chậm nói:

- Tiểu Ngũ, đừng hung dữ thế chứ, dọa mỹ nhân bé nhỏ sợ thì không hay đâu.

Nói thì nói thế nhưng gã không hề có ý ngừng lại.

Nhạc Yên Nhi mím môi, cô không nói gì, chỉ cầm chai rượu lên rót.

Tay của cô đang run, rượu cũng văng ra bàn.

Tiểu Ngũ khó chịu túm lấy chai trong tay cô, đổ đầy một ly whisky rồi đẩy về phía cô, quát:

- Uống! Nhạc Yên Nhi nhìn chén rượu, cô siết tay thành nắm đấm, đầu óc hoảng loạn, những dòng suy nghĩ xuất hiện liên tiếp.

Làm sao bây giờ? Rượu này chắc chắn không uống được, trong đó có bỏ thuốc gì ai mà biết được, nếu mất ý thức, bị tên Hùng Thái Ninh này vấy bẩn, vậy Dạ Đình Sâm tới cũng muộn rồi.

Nhất định phải câu giờ! Nhạc Yên Nhi lùi về sau định chạy nhưng bị Tiểu Ngũ túm vai, đẩy về phía trước:

- Đừng hòng chạy, uống mau lên! Nhạc Yên Nhi muốn giãy giụa nhưng bàn tay trên vai cô như gọng kìm thép, cô giãy không nổi.

Nhìn căn phòng đứng đầy vệ sĩ, cô quyết đoán vươn tay gạt tất cả số rượu quý xuống đất.

Chai thủy tinh văng xuống đất vỡ tan tành.

Rượu chảy lênh láng trên sàn, chỉ trong giây lát, toàn bộ căn phòng tràn ngập mùi rượu say lòng người.

Hùng Thái Ninh không duy trì nổi nụ cười híp mắt nữa, gã sầm mặt, lạnh lùng nói:

- Tiểu Ngũ, mày làm ăn thế à? Tiểu Ngũ nghe thấy gã mắng, sắc mặt cũng trở nên khó coi mà nhíu chặt mày.

Trong mắt y là vẻ độc ác:

- Chúng mày tóm lấy nó, nhanh lên! Tiểu Ngũ vừa ra lệnh, hai vệ sĩ mau chóng bước lên, mỗi người một bên túm lấy Nhạc Yên Nhi, lần này cô thực sự không còn chỗ trống để né tránh.

- Lấy thêm rượu đến! Lần này, một vệ sĩ tự mình đi lấy, rượu mau chóng được mang lên.

Biết Nhạc Yên Nhi không thoát được, y còn chẳng thèm làm bộ đóng nắp chai rượu mà cứ thế cầm chai đã mở nắp vào.

Lần này Tiểu Ngũ không cần ly, y nắm cằm Nhạc yên Nhi, rót thẳng rượu vào miệng cô.

Nhạc Yên Nhi sợ hãi, một chai rượu lớn như vậy, kể cả không chuốc thuốc cũng sẽ xảy ra chuyện nếu uống hết.

Cô bất ngờ bị rót hai ngụm, sau đó tranh thủ cơ hội cắn vào ngón tay Tiểu Ngũ.

Tay đau, y làm rơi bình rượu.

- Mẹ! Con điếm này! Tiểu Ngũ thẹn quá hóa giận, giáng thẳng một cái tát vào mặt cô.

Nhạc Yên Nhi bị rót mấy ngụm rượu, lại thêm bị tát, đầu óc cô mơ hồ, mắt nổ đom đóm.

Cô ho khùng khục không ngừng, nước mắt cũng chảy xuống, rượu mạnh chảy xuống khí quản khiến cổ họng cô như bỏng cháy.

Một chai rượu lớn lại phí phạm rồi, ông chủ đang ở ngay bên cạnh nhìn, lát nữa chẳng biết sẽ trừng trị mình ra sao, Tiểu Ngũ vừa vội vừa tức, định vung tay tát Nhạc Yên Nhi một cái nữa.

Y vừa giơ tay lên, còn chưa kịp giáng xuống.

Đột nhiên có chuyện xảy ra! Một đám người mặc vest đen đạp tung cửa xông vào, người trong phòng chưa kịp phản ứng đã bị đạp vào tường, kêu la thảm thiết.

Đám vệ sĩ còn lại chưa kịp ra tay đã bị khống chế.

Hùng Thái Ninh đứng phắt dậy.

Quy mô này chỉ sợ vượt xa đám vệ sĩ của gã.

Gã có quá nhiều kẻ thù, lần này chẳng biết là ai tới, lập tức không quan tâm đến Nhạc Yên Nhi nữa mà tham sống sợ chết lao vào phòng vệ sinh, định trốn từ cửa sổ ra ngoài.

Không còn bị hai vệ sĩ khống chế, Nhạc Yên Nhi ngã nhào trên nền đất, chẳng kịp nhìn xem ai tới, cô chỉ liều mạng móc họng để phun rượu ra.

Nhưng không phun nổi! Ngược lại, vị cay của rượu khiến cô ho đến chảy nước mắt.

Cô nằm trên sàn, sặc rượu đến độ nước mắt chảy ròng ròng, Nhạc Yên Nhi cảm thấy đây là dáng vẻ chật vật nhất của mình.

Chẳng ngờ chỉ một giây sau, cô đã được cẩn thận bế lên, rơi vào một lồng ngực ấm áp.

- Em chỉ biết làm tôi lo lắng thôi à? Giọng nói quen thuộc vang lên, dù là trách cứ nhưng không thể giấu nổi sự quan tâm.

Nhạc Yên Nhi run rẩy, cô không dám tin ngẩng đầu lên.

Gương mặt gần trong gang tấc kia, gương mặt anh tuấn kiêu ngạo, đôi mắt sâu tràn ngập lo lắng đang chăm chú nhìn cô kia.

Thật sự là Dạ Đình Sâm! Nhạc Yên Nhi không cố khống chế nước mắt nữa, cô mặc cho chúng tuôn rơi.

Cô cứ tưởng mình không chống đỡ nổi đến lúc hắn đến, cô tưởng rằng lần này, ngay cả Dạ Đình Sâm cũng không cứu được mình.

Nhưng hắn vẫn tới, lại cứu được cô một lần nữa.

Nhạc Yên Nhi khóc lớn, mang theo ấm ức và sợ hãi sau khi thoát khỏi tai nạn.

- Dạ Đình Sâm...

Dạ Đình Sâm cảm nhận được người trong lòng sợ đến run rẩy, ngực áo hắn đã bị nước mắt của cô thấm ướt, cảm giác ấy khiến tim hắn quặn thắt.

Đôi mắt phượng của hắn tràn ngập sát khí, quét mắt nhìn quanh phòng một lượt khiến ai nấy đều rùng mình.

- Xử lý, không để lại dù chỉ một tên.

Giọng nói lạnh băng không tình cảm, từng chữ thốt ra như mang theo sát khí từ địa ngục.