Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 177: Phóng Hỏa Giết Người




Dạ Đình Sâm li hôn với cô? Rõ ràng ngay từ đầu cô đã biết sẽ có một ngày như vậy, thế nhưng vì sao lúc này đây, lồng ngực cô lại đau đến không thở nổi? Nhạc Yên Nhi há miệng, mà không biết phải nói gì cho đúng.

- Tôi… Dạ Đình Sâm nhìn thấu ngay suy nghĩ trong lòng cô, và vẻ mặt hắn lại càng lạnh lùng:

- Không muốn à? Không phải cô muốn quấn lấy tôi đấy chứ? Cô cho rằng tôi sẽ cần người đàn bà mà Lâm Đông Lục đã bỏ rơi hay sao? Không phải! Không phải! Nhạc Yên Nhi ra sức lắc đầu, thế nhưng cô họng cô như bị ai bóp nghẹt, không tài nào thốt lên nổi một câu.

- Cô kí vào hợp đồng rồi gửi đến công ty tôi là được.

Tôi không có thời gian để dây dưa với cô.

Dạ Đình Sâm nói xong thì quay người bỏ đi.

Nhạc Yên Nhi muốn đuổi theo hắn theo bản năng, nhưng lại thấy đất trời chao đảo.

Cô giật nảy mình một cái rồi bật dậy khỏi giường.

Cơn ác mộng khiến cho cả người Nhạc Yên Nhi đầm đìa hôi, áo ngủ mỏng manh cũng bị mồ hôi thấm đẫm.

Cô hít vào thở ra hai hơi thật mạnh mới có cảm giác mình đã về đến thực tại.

May mà đây chỉ là một giấc mơ thôi… Tuy không biết đã mấy giờ rồi, thế nhưng nhìn bóng tối đặc quánh ngoài cửa sổ thì chắc là trời đã về đêm.

Nhạc Yên Nhi mệt mỏi gục đầu xuống, chống tay lên đỡ trán, bàn tay chạm vào mồ hôi lạnh ướt đầm.

Cô dùng tay áo ngủ lau qua mồ hôi trên trán, thấy cổ họng khô rát khó chịu cực kì, bèn xuống giường đi rót chén nước uống.

Nhạc Yên Nhi đi ra phòng khách, uống hết một cốc nước to, mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Trái tim kinh hãi đập mạnh liên hồi cũng bình tĩnh hơn.

Cô buông cốc xuống, định về phòng ngủ thêm một chút, nhưng chưa được mấy bước thì đã cau mày.

Sao lại có mùi khói gay mũi ở đâu vậy nhỉ? Nhạc Yên Nhi ngửi cẩn thận một chút thì khẳng định là mình không ngửi nhầm, đúng là có mùi cháy khét quanh quẩn ngay chóp mũi, dường như đang ở rất gần cô.

Nhạc Yên Nhi vội vàng bật đèn bàn lên.

Tuy ánh sáng của ngọn đèn bàn chỉ lờ mờ, nhưng cũng đủ để cho Nhạc Yên Nhi nhìn rõ tình hình trước mắt.

Cô sợ đến ngây người.

Bên cửa sổ phòng khách cách cô không xa, tấm rèm đang tỏa ra khói trắng như muốn bốc cháy lên! Trời đất, sao tự nhiên lại cháy! Nhạc Yên Nhi cả kinh lùi lại theo bản năng, chiếc cốc tuột khỏi tay rơi xuống sàn nhà, vỡ thành mấy mảnh.

Tiếng cốc vỡ kéo suy nghĩ của cô quay lại.

Cô không dám chần chừ, bèn chạy nhanh vào phòng ngủ, vơ vội một chiếc áo khoác rồi xỏ giày, toan rời khỏi căn phòng này ngay lập tức.

Nhưng Nhạc Yên Nhi không ngờ rằng, cô chỉ vào phòng lấy chiếc áo không tới một phút đồng hồ, mà đốm lửa nhỏ bốc khói mờ mờ ban nãy đã bốc lên thành ngọn lửa cao cả mét, lưỡi lửa đã nuốt chửng cả tấm rèm cửa sổ.

Ngay sau đó, mấy chai thủy tinh không rõ nguồn gốc đập vỡ kính cửa sổ bay vào phòng, Nhạc Yên Nhi sợ hãi lùi vội về phía sau.

Mấy chai thủy tinh nọ chạm đất vỡ tan, chất lỏng bên trong tràn ra lênh láng.

Mùi cồn lan tỏa trong không khí.

Chết rồi! Ý nghĩ này lóe lên trong đầu Nhạc Yên Nhi, thế nhưng đã muộn.

Một ít cồn vấy lên bức rèm, khiến cho ngọn lửa còn chưa quá đáng sợ bùng lên dữ dội rồi lan ra điên cuồng, thậm chí còn đốt cháy cả bộ sofa bọc vải ở giữa phòng khách! Châm lửa rồi ném chai cồn, rõ ràng là có kẻ muốn phóng hỏa giết người! Đáy lòng Nhạc Yên Nhi lạnh ngắt.

Cô bịt miệng lao về phía cửa, toan mở cửa chạy ra ngoài, nhưng lại phát hiện ra dù mình xoay thế nào thì tay nắm cửa vẫn trơ ra đó.

Khóa cửa cũng bị ai đó động tay rồi.

Rốt cuộc là kẻ nào muốn đẩy cô vào chỗ chết? Những chai cồn vẫn không ngừng bị ném qua cửa sổ.

Nhạc Yên Nhi nghe tiếng từng chai thủy tinh rơi xuống đất vỡ tan, như đang nghe từng hồi chuông giục mình xuống Địa Ngục.

Thế lửa càng lúc càng lớn, cả phòng khách đã chìm trong biển lửa.

Nhạc Yên Nhi đột nhiên nhớ ra điện thoại của mình còn trên tủ đầu giường.

Cô quyết định liều một phen, chạy về phòng ngủ theo hướng ngọn lửa còn chưa to lắm, mặc cho mấy lọn tóc bị lửa bén vào.

Nhạc Yên Nhi sấp ngửa lao vào phòng ngủ, bổ nhào đến trước tủ đầu giường, cầm lấy chiếc điện thoại của mình.

Không hiểu sao dãy số mà cô muốn gọi nhất lúc này không phải 119, cũng không phải 120, mà là số của Dạ Đình Sâm.

Nhưng cô cũng biết rằng bây giờ mình không thể gọi được cho số điện thoại ấy nữa.

Cuối cùng Nhạc Yên Nhi vẫn gọi cấp cứu, 119, 110, 120, không bỏ sót một số nào, nhưng thực ra cô đã không còn ôm bất kì tia hi vọng mong manh nào nữa.

Khu nghỉ dưỡng xa xôi như thế, cho dù cảnh sát nhận điện thoại rồi chạy tới ngay thì cũng mất rất nhiều thời gian.

Sau khi gọi cấp cứu xong, Nhạc Yên Nhi lại gọi cho Diệp Hiểu Như.

Chuông vang mấy tiếng, Diệp Hiểu Như mới nhấc máy, giọng nói còn pha chút ngái ngủ: Yên Nhi à? Sao thế? Em không khỏe sao? Hiểu Như… cháy….khụ khụ…. Khói đặc xộc vào buồng phổi qua mũi miệng, Nhạc Yên Nhi bị ngạt đến không thở nổi:

- Cái gì? Ở đâu cháy? Phòng em á? Diệp Hiểu Như tỉnh cả người.

Phải… Em chờ chị, chị đến ngay đây! Nhạc Yên Nhi cúp máy, thế nhưng lại chẳng hề an tâm hơn chút nào.

Khói đặc không ngừng tràn vào, từng hơi thở của cô đều trở nên rất đỗi gian nan.

Cô bỗng nhớ những gì mình học được trong tiết dạy về an toàn ở trường ngày xưa, phần lớn những người gặp hỏa hoạn đều không chết vì lửa thiêu, mà là chết vì ngạt khói! Nhạc Yên Nhi cười khổ, có lẽ đây là số mệnh rồi.

Bây giờ cô không có chỗ trốn, không đường thối lui, có khi cô sẽ bỏ mạng ở đây thật cũng nên.

Thế nhưng… cô không cam lòng… Nhạc Yên Nhi cầm điện thoại, cuối cùng vẫn gọi vào số máy của người kia.

Cho dù biết rằng hắn sẽ không nghe máy, cho dù hắn đã biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, thế nhưng trong giờ phút này, trong giờ phút tuyệt vọng bất lực nhất, cô lại chỉ nghĩ tới một mình hắn.

Khói mỗi lúc một dày hơn, không biết tỏa ra từ đâu mà bủa vây bốn phương tám hướng.

Cô đã nằm rạp trên mặt đất, thế nhưng mỗi một hơi hít vào đều nồng nặc mùi khói đặc, ngạt thở đến ứa cả nước mắt.

Bởi vì đôi mắt đã hoen mờ nhòa lệ, cho nên Nhạc Yên Nhi không nhìn thấy, cuộc gọi trong di động của cô không còn bị trả lời bằng câu “Số máy bạn vừa gọi đã tắt máy”

như mọi khi nữa.

Số máy của Dạ Đình Sâm, nối máy thành công.

Đại não thiếu oxi khiến cho tầm mắt của Nhạc Yên Nhi mỗi lúc một mờ dần, thân thể cũng bất giác dựa sát vào chiếc tủ kê bên cạnh.

Cô nghĩ, có lẽ cô sắp chết rồi.

Nghe nói khi con người ta lập lờ giữa lằn ranh sinh tử, thì sẽ nhìn thấy cả cuộc đời mình vụt qua như hình ảnh trên chiếc đèn kéo quân.

Nhưng mà Nhạc Yên Nhi không nhìn thấy gì cả.

Chỉ có khói đặc khôn cùng cay xè khiến cho cô không thể mở mắt ra được nữa.

Cô từ bỏ việc giãy dụa, rồi nhắm mắt lại như chấp nhận số mệnh.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, một thế kỉ hay mới chỉ là vài phút.

Tiếng vang cực lớn bỗng truyền tới từ bên ngoài.

ẦM ẦM ẦM Nhạc Yên Nhi chưa ngất lịm đi gắng mở đôi mắt lờ mờ, ý nghĩ duy nhất còn sót lại trong đầu cô chính là… hình như có tiếng máy bay trực thăng… Tiếng cửa sổ thủy tinh bị đập nát vang lên bên tai, tiếng máy cưa điện đang cưa chấn song phòng trộm, cửa sổ của khách sạn bị dỡ hẳn xuống.

Không biết có phải là ảo giác hay không, giữa khói đặc hoen mờ mắt lệ, Nhạc Yên Nhi dường như trông thấy một bóng hình cao lớn đang đi về phía mình trong ánh lửa ngợp trời