Nghe được câu này, Nhạc Yên Nhi thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng không khác gì tử tù được nghe lời ân xá.
Dù thế nào đi nữa, trong tiềm thức của Nhạc Yên Nhi, cô luôn tin rằng Dạ Đình Sâm sẽ không làm gì tổn thương tới mình, ít ra thì hắn đáng tin hơn so với Anjoye nhiều lắm.
Dù sao Dạ Đình Sâm cũng đã tốn biết bao công sức để đuổi theo ra tận ngoài biển thế này, nhất định là để cứu cô.
Tâm trạng Anjoye thì không thoải mái như vậy.
Vốn đã sắp đè được lên người Nhạc Yên Nhi để bắt đầu đêm vui vẻ đầu tiên của họ, nghe thấy lời này, anh ta giật bắn người ngã xuống giường.
Sau đó, cảm thấy mất mặt, thẹn quá hóa giận quát:
- Làm sao lại tìm được nhanh thế? Các người nói không để lại dấu vết cơ mà? Người bên ngoài lập tức đáp lại:
- Thưa Nhị thiếu, hẳn là thiếu gia đã thông qua vệ tinh để xác định vị trí du thuyền của chúng ta.
Đồ ăn hại, không tắt định vị được à? Nếu tắt định vị trên biển thì chúng ta không thể xác định phương hướng được.
Anjoye nghẹn họng, sau đó tiếp tục nổi giận đùng đùng: Còn bao lâu anh ta tới? Khoảng năm phút ạ. Anjoye nhảy dựng lên:
- Thế còn nói nhảm lắm vậy làm gì? Sao không báo sớm? Đồ ăn hại! Chẳng ngờ kế hoạch chuẩn bị từ lâu của mình lại bị Dạ Đình Sâm nhìn thấu, nếu hắn tới đây, vậy mọi cố gắng trong hơn một tháng nay sẽ trở thành công cốc trong nháy mắt, Anjoye giận tới nghiến răng.
Anh ta đứng lên, đang chuẩn bị ra ngoài giải quyết chuyện này thì thấy Nhạc Yên Nhi thở phào nhẹ nhõm, chẳng biết nghĩ gì, Anjoye che giấu vẻ bối rối của mình, nhíu mày nở một nụ cười xấu xa.
- Hừ, chẳng phải mới khóc lóc sao, giờ nghe thấy chồng đến là hết sợ rồi hả? Nói rồi, anh ta lại tới gần Nhạc Yên Nhi, ngón tay sờ lên mặt cô, khẽ phất qua hàng mi dày.
Nhạc Yên Nhi ghét bỏ quay đầu sang một bên để tránh khỏi tay Anjoye:
- Đừng động vào tôi.
Thấy hành động này của Nhạc Yên Nhi, nụ cười của Anjoye chuyển thành cười lạnh, anh ta nắm cằm khiến cô không thể động đậy được nữa.
- Chị quả là khiến tôi mở mắt đấy, xem ra chị có bản lĩnh hơn người kia nhiều.
Được lắm, lần này mắt nhìn người của anh cả khá hơn trước một chút rồi, hy vọng chị sẽ không rơi vào kết cục giống cô gái kia.
Nhạc Yên Nhi ngẩn ra.
Cô gái kia là ai? Hình như còn có rất nhiều bí ẩn mà mình không biết.
Anjoye cười khùng khục:
- Nhưng mà chỉ cần chị còn ở bên cạnh anh ta thì em sẽ không bỏ qua cho chị đâu, bởi lẽ trò chơi giữa hai chúng tôi sẽ không bao giờ kết thúc.
Cứ chờ đấy, trò hay còn ở phía sau.
Nghe thấy lời nói quái gở của Anjoye, Nhạc Yên Nhi nhíu mày, mấy chữ "trò hay" khiến cô cảm thấy bất an, cơ thể cũng lạnh buốt.
Bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân dồn dập, lần này, Anjoye chẳng chờ đến lúc người đứng ngoài lên tiếng đã lấy một ống tiêm trong ngăn kéo ra, đâm vào tay Nhạc Yên Nhi.
Cảm nhận chất lỏng dần đi vào cơ thể, Nhạc Yên Nhi mở to mắt, kinh hoàng nhìn Anjoye.
Cuối cùng, thuốc gần như có tác dụng ngay lập tức, cô không thể chống lại phản ứng sinh lý, mí mắt dần nặng trĩu, ý thức mơ hồ, sau đó lại rơi vào hôn mê.
Anjoye ném ống tiêm đi, đứng trước giường nhìn khuôn mặt yên tĩnh khi ngủ của Nhạc Yên Nhi, lạnh lùng hỏi người ở ngoài:
- Dạ Đình Sâm đến rồi à? Năm phút, hoàn toàn không đủ thời gian chạy trốn, vậy nên Anjoye không định chạy.
Vâng, đã thấy thuyền của ngài ấy. Anh ta mang theo bao nhiêu người? Trên boong có tám người, không biết bên trong còn hay không.
Anjoye nở một nụ cười quái dị.
Chẳng sao, Dạ Đình Sâm biết Nhạc Yên Nhi đang nằm trong tay mình chắc chắn sẽ không dám tùy tiện hành động.
Quyền chủ động lần này nắm trong tay mình.
Trong mắt Anjoye là vẻ điên cuồng:
- Lái thuyền về hướng đá ngầm đi.
Người ở ngoài biết rõ tính cách của anh ta, gã lo lắng nói:
- Thiếu gia, không biết sẽ xảy ra chuyện gì ở đó, chúng ta không thể đảm bảo được điều gì, thế này quá nguy hiểm.
Nụ cười của Anjoye càng rõ hơn.
- Nguy hiểm mới thú vị.
Anjoye cùng thủ hạ đi tới boong thuyền, thấy trên chiếc du thuyền cách đó không xa là Dạ Đình Sâm đang nghiêm túc nhìn mình, đằng sau hắn là một đám người mặc đồ đen.
Thủ hạ của Anjoye mở một chiếc ô che nắng lớn đặt trên boong thuyền, sau đó là ghế dựa.
Anjoye nhàn nhã nằm xuống, bưng ly vang đỏ, thoải mái như đang đi nghỉ phép vậy.
Ánh mắt Dạ Đình Sâm như dao làm bằng băng, lạnh thấu xương, xuyên qua mặt biển bắn tới chỗ Anjoye.
- Cậu to gan lắm, dám ra tay với cô ấy.
Anjoye híp mắt cười:
- Anh cả, em nhát gan lắm, đừng dọa em.
Anh dọa em như thế, em chẳng biết mình sẽ gây ra chuyện gì đâu.
- Nói đi, cậu muốn gì.
Trên boong du thuyền đối diện, Dạ Đình Sâm đứng thẳng, bầu không khí xung quanh hắn rất lạnh, dù cho hắn đang đứng dưới ánh mặt trời nhưng lại tỏa ra hơi thở lạnh thấu xương như ngày đông giá rét.
Anjoye nhìn người đàn ông kia, vẻ trêu tức trong mắt dần nhạt đi.
Phải, làm sao hắn có thể mất bình tĩnh được, người đàn ông kia từ nhỏ tới lớn vẫn luôn như vậy, luôn dự đoán được mọi việc.
Bọn họ đang trong một cuộc chiến bắt đầu từ hai mươi năm trước, nhưng tới tận bây giờ, mình chưa bao giờ thắng nổi.
Anjoye hận thấu xương sự bình tĩnh đáng chết kia.
Dạ Đình Sâm càng bình tĩnh, càng hờ hững thì mình càng bị đối lập, cứ như mình tốn công sức bày mưu tính kế nhưng vẫn chỉ là thứ nhãi nhép mà thôi.
Thế nhưng anh ta từng thấy Dạ Đình Sâm sụp đổ, đó là vào mười năm trước.
Nhớ tới sự kiện kia, mắt Anjoye lại lộ vẻ điên cuồng.
Nếu có thể phá hủy Dạ Đình Sâm, anh ta không ngại diễn thêm lần nữa.
Nghĩ đến đây, Anjoye cười rộ lên, xua tay với thủ hạ, đồng thời nói cho Dạ Đình Sâm:
- Anh cả nói quá lời rồi, em muốn gì được chứ? Chẳng qua em chỉ muốn nói chuyện với anh thôi.
Ấy, nhưng mà bên đó nhiều người như vậy, em thật sự rất sợ, em biết đó toàn là quân đội riêng của nhà họ Dạ cả, nhưng đáng tiếc là họ chỉ nghe lời của người thừa kế là anh, vậy xin anh cả để bọn họ lui cả đi, rồi hai anh em chúng ta trò chuyện.
Quân đội riêng của nhà họ Dạ chính là thứ mà Anjoye luôn muốn có, một tổ chức được thành lập từ lính đặc chủng, có thể làm biết bao nhiêu việc, vậy mà họ lại chỉ nghe chỉ thị từ người thừa kế, nếu mình có được đám người này thì tốt biết bao.
Yêu cầu này của Anjoye là rất vô lý, trên đại dương mênh mông, du thuyền của Dạ Đình Sâm có rất nhiều người, bảo hắn cho những người này rút lui như vậy, chẳng lẽ để họ bơi về bờ? Trần Lạc đứng bên cạnh Dạ Đình Sâm cũng hiểu Anjoye đang cố tình gây sự.
Cậu nhíu mày, bước lên một bước nhắc nhở hắn:
- Chủ tịch, Nhị thiếu đang làm khó ngài.