Cố Lạc Bạch đang ngồi, ngay lập tức đứng dậy và cố gắng ngăn cô ta lại, nhưng động tác của Hứa Liên Kiều còn nhanh hơn anh ấy, cô ấy vươn tay ra nắm lấy cổ tay của Tần Thanh Thanh và vặn nó bằng trái tay.
Tần Thanh Thanh hét lên, cánh tay bị Hứa Liên Kiều vặn ra phía sau, một gối quỳ trên mặt đất.
Hứa Liên Kiều một tay vặn vẹo cánh tay cô ta, tay kia vỗ vỗ mặt cô ta: “Cô Tần, tôi sẽ dạy dỗ cô làm một người thông minh, khi lực lượng hai bên chênh lệch quá lớn, cô đừng làm gì cả, nếu không cô sẽ bị đối phương tìm được lý do đánh cô đấy.”
Lời còn chưa dứt, cô ấy đã đá vào khuỷu chân của Tần Thanh Thanh, khiến cô ta quỳ phịch xuống đất.
Cô ấy quay lại nhìn Cố Lạc Bạch, cười nói: “Tôi chỉ đang tự vệ mà thôi, cậu chủ A Bạch đừng nghĩ tôi là kẻ độc ác nha.”
“Cô điên rồi, thả tôi ra!” Tần Thanh Thanh giãy dụa: “Nếu cô dám đánh tôi, tôi sẽ báo cảnh sát đến bắt cô!”
“Được, hoan nghênh cô gọi cảnh sát!” Hứa Liên Kiều cười nói: “Đợi cô báo cảnh sát rồi, tôi cũng gọi điện cho Tần Du Trí, tôi sẽ nói với ông ta là tôi và cậu chủ a Bạch đang ăn cơm ở một nhà hàng thì cô vô duyên vô cớ đến khiêu khích chúng tôi. Tôi sẽ hỏi ông ta, sao lại nuôi dạy ra một đứa con gái vô giáo dục như vậy? Đi khiêu khích người ta trước, ông ta nuôi dạy con gái đê tiện như thế, sau này chắc chắn sẽ quản giáo cô nghiêm khắc hơn.”
“…” Tần Thanh Thanh tức giận đến nỗi mặt mày tím tái, không nói nên lời.
Cô ta gây hấn với Cố Lạc Bạch trước, không dám để bố cô ta biết.
Bố cô ta không thích mấy chị em cô ta, trong lòng chỉ có Cố Lạc Bạch.
Nếu bố cô ta phát hiện ra cô ta chủ động khiêu khích Cố Lạc Bạch, chắc chắn sẽ không tha cho cô ta.
Còn có ông nội nữa.
Ông nội của cô ta giờ như kẻ bị điên một nửa, trong mắt chỉ có Cố Lạc Bạch, ông còn điên hơn cả bố cô ta.
Ông nội cô ta rất trọng nam khinh nữ, trong mắt ông nội, năm chị em cô ta đều không phải huyết thống nhà họ Tần, chỉ có Cố Lạc Bạch mới phải.
Nếu ông nội phát hiện ra rằng cô ta cố tình gây hấn với Cố Lạc Bạch, có thể ông ta sẽ dùng đến gia pháp.
Ông nội cô ta đã xây dựng thế lực từ lâu, vừa nghĩ đến ông nội cô ta đã kinh hồn bạt vía, không mảy may dám khiêu khích ông nội.
Trong quá khứ, Cố Lạc Bạch chưa bao giờ tố cáo cô ta trước mặt ông nội và bố nên khi gặp Cố Lạc Bạch cô ta mới dám khiêu khích anh ấy.
Hơn nữa lúc trước, cho dù Cố Lạc Bạch bị bọn họ chế giễu, nhiều nhất anh ấy chỉ xoay người rời đi, không bao giờ cãi lại.
Hôm nay, không biết từ đâu xuất hiện một kẻ bệnh thần kinh đã ra mặt giúp Cố Lạc Bạch.
Cô ta đã rất nhiều lần gây chuyện với Cố Lạc Bạch, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta không những không được lợi mà còn bị lỗ nữa.
Càng nghĩ đến đây, cô ta càng uất nghẹn, tức giận nói: “Đây là chuyện giữa tôi và Cố Lạc Bạch, không liên quan gì đến cô, mau buông tay tôi ra.”
Cô ta không dám nhắc đến chuyện báo cảnh sát nữa.
Những gì Hứa Liên Kiều làm, cho dù cảnh sát đến, nhiều nhất chỉ là phạt tiền và giáo dục bằng lời nói, nhưng nếu bố và ông nội của cô ta phát hiện cô ta đã gây hấn với Cố Lạc Bạch, chắc chắn cô ta sẽ rất thảm.
“Cố Lạc Bạch là bạn của tôi, chuyện của anh ấy là chuyện của tôi.” Hứa Liên Kiều nói: “Kêu tôi tha cho cô cũng được, nhưng cô phải thề sau này sẽ không bao giờ gây hấn với Cố Lạc Bạch nữa, sau này thấy anh ấy thì phải tránh đi nơi khác, nếu không… cô sẽ biến thành yêu quái, cả đời sẽ không có ai yêu.”
Tần Thanh Thanh tức giận đến run run nói: “Cô bị điên hay sao mà lại đi làm bạn với thằng con riêng thế hả? Chẳng lẽ cô không biết anh ta là con riêng sao? Ở Dạ Đô, hai từ con riêng chính là một từ sỉ nhục nhất, trên đời có rất nhiều đàn ông tốt, sao cô không chọn mà cứ nhất quyết phải chọn một thằng con riêng làm bạn chứ?”
“Cô giữ miệng cho sạch sẽ vào!” Hứa Liên Kiều dùng sức đến mức cánh tay của Tần Thanh Thanh đau như sắp rớt ra, khiến cô ta không ngừng la lên: “Đúng, anh ấy là con riêng, nhưng mẹ của anh ấy bị bố của cô lừa! Mẹ anh ấy nghĩ rằng bà đã đăng ký kết hôn với thằng bố cặn bã của cô. Ai mà biết được ông ta đã lừa mẹ anh ấy bằng một tờ giấy đăng ký kết hôn giả, trong suy nghĩ của mẹ anh ấy, anh ấy chính là một đứa con hợp pháp! Chính bố của cô đã dùng giấy đăng ký kết hôn giả để lừa gạt phụ nữ, hành vi của kẻ tiểu nhân đê tiện và vô liêm sỉ!”
Vừa nói, Hứa Liên Kiều vừa cúi xuống tiến lại gần nhìn cô ta, cười nói: “Đây là bí mật gia tộc phải không? Nhà họ Tần mấy người cũng xem như có máu mặt ở Dạ Đô, chắc chắn sẽ cất giấu bí mật gia tộc rất kỹ, không muốn để người ngoài biết. Còn cô thì sao, cứ nhất định gây hấn với Cố Lạc Bạch ở nơi công cộng để tiết lộ chuyện xấu của nhà cô. Cô nói xem… nếu như chuyện này bị ông nội và bố cô biết được bởi vì cô gây hấn với Cố Lạc Bạch mà chuyện xấu của nhà cô bị lộ ra ngoài thì họ sẽ trừng phạt cô như thế nào đây?”
Theo những lời nói của Hứa Liên Kiều, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của Tần Thanh Thanh dần trở nên tái nhợt.
Hứa Liên Kiều nói đúng, đương nhiên những chuyện này đều được nhà họ Tần giấu kín, không ai dám nói ra.
Đây lại là nơi công cộng.
Mặc dù nhà hàng tây cao cấp này cách nhau một tấm bình phong, nhưng Hứa Liên Kiều nói lớn đến mức chắc chắn những người ở gần có thể nghe thấy.
Những người truyền tai nhau lời nói của Hứa Liên Kiều ra ngoài mà bị ông nội của cô ta biết được thì cô ta bị lột da vẫn còn nhẹ.
Cô ta hối hận rồi.
Cô ta không nên rảnh rỗi không biết làm gì mà cứ chạy đi tìm Cố Lạc Bạch để gây hấn.
Nhưng hễ cô ta nhìn thấy Cố Lạc Bạch là lại tức giận, chỉ hận không thể khiến anh ấy chết ngay tức khắc.
Rõ ràng là năm chị em gái của họ mới là con gái hợp pháp của nhà họ Tần, còn Cố Lạc Bạch chỉ là một đứa con ngoài giá thú, nhưng ông nội và bố cô ta lại giống như trúng tà, hoàn toàn không để ý đến truyền thống và ánh mắt của mọi người ở Dạ Đô, cứ nhất quyết phải để Cố Lạc Bạch về nhận tổ tông.
Họ muốn thông báo rằng Cố Lạc Bạch là đứa con hợp pháp của nhà họ Tần, nhưng mẹ của Cố Lạc Bạch đã mất sớm, trước khi qua đời đã gửi anh ấy cho nhà họ Cố nuôi nấng, chờ anh ấy lớn mới quay về nhận người thân, để anh ấy kế thừa cơ nghiệp của nhà họ Tần.
Ở Dạ Đô, không có đứa con ngoài giá thú nào có thể tiếp quản cơ nghiệp của gia đình.
Bố cô ta và ông nội cô đã phát điên khi thấy Cố Lạc Bạch đã may mắn trở thành con nuôi của nhà họ Cố, họ cảm thấy Cố Lạc Bạch khác với những đứa con ngoài giá thú khác nên mới mất hết lý trí, đều muốn Cố Lạc Bạch quay về làm con hợp pháp, tiếp quản nhà họ Tần.
Đây là điều mà mẹ con họ sẽ không bao giờ cho phép xảy ra!
Mẹ cô ta chính là bà chủ của nhà họ Tần, và năm chị em gái bọn họ là con gái hợp pháp của nhà họ Tần. Mọi thứ trong nhà họ Tần đều thuộc về mẹ con họ. Cố Lạc Bạch là con ngoài giá thú, đừng hòng nghĩ đến một xu nào!
Khi cô ta nhìn thấy Cố Lạc Bạch, đều nghĩ đến chuyện bố và ông nội muốn anh ấy quay trở lại nhà họ Tần, thay thế các chị em gái họ làm người thừa kế của nhà họ Tần nên không chịu được mà cứ gây hấn với anh ấy, hận không thể giẫm nát anh ấy trong lòng bàn chân.
Trước đây, mỗi lần cô ta đều chiếm lợi thế, nhưng hôm nay, bởi vì bên cạnh Cố Lạc Bạch có một người phụ nữ mà cô ta chưa từng nhìn thấy, cho nên cô ta không những không chiếm được lợi thế mà còn phải chịu thiệt nữa.
Cố Lạc Bạch cũng không bao giờ bép xép.
Anh ấy chán ghét việc liên quan đến nhà họ Tần, anh ấy không bao giờ nhắc đến chuyện của nhà họ Tần dù chỉ một chữ.
Nhưng người phụ nữ ở cùng Cố Lạc Bạch đã nói rất to bí mật của nhà họ Tần.
Nếu hôm nay bị những người có mặt truyền ra, mà ông nội và bố cô ta biết chuyện, chắc chắn cô ta sẽ không chịu nổi.
Cô ta càng nghĩ càng hối hận, càng nghĩ càng sợ hãi.
Cô ta muốn rời khỏi nơi thị phi này càng sớm càng tốt, tránh xa người phụ nữ thần kinh bên cạnh Cố Lạc Bạch, cuối cùng đành phải cúi đầu: “Được, tôi thề... Sau này mỗi lần nhìn thấy Cố Lạc Bạch tôi sẽ tránh đi, nếu không tôi sẽ bị xấu xí đến mức không được ai yêu.”