Buổi tối, sau khi dỗ Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ ngủ say trong phòng trẻ em, Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê cũng về phòng nghỉ ngơi.
Phụ nữ luôn tắm chậm hơn nam giới, khi Đường Dạ Khê trở về phòng ngủ, Cố Thời Mộ đã mặc đồ ngủ ngồi gõ máy tính rồi.
Cơ thể anh mang theo một mùi hương tươi mát và dễ chịu chỉ có ở anh sau khi tắm, hương thơm tràn ngập khắp căn phòng.
Nhìn thấy cảnh anh ngồi ở bên giường, hơi cúi đầu gõ máy tính, không hiểu sao trong đầu Đường Dạ Khê nhảy lên tám chữ - cầm sắt hài hòa, năm tháng bình yên.
Đôi má cô hơi ửng hồng, lòng cô nóng ran khi nghĩ đến ngày cử hành hôn lễ của bọn họ càng lúc càng gần.
Cô ngồi xuống bên cạnh Cố Thời Mộ, anh ngừng gõ máy tính, cười khẽ nhìn cô: "Có chuyện gì sao?"
Đường Dạ Khê khẽ gật đầu và nói: "Hôm nay mẹ em gọi điện cho em, bà ấy bảo em trở về Ôn Thành để chuẩn bị gả."
Cố Thời Mộ cau mày: "Lúc nào?"
Đường Dạ Khê nói: "Ngày mai hoặc ngày kia."
"Sớm vậy à?" Cố Thời Mộ phủ quyết: "Quá sớm, không phải nói theo tập tục truyền thống, trước khi kết hôn ba ngày cô dâu chú rể không thể gặp mặt à? Thứ tư tuần sau về là được."
Đường Dạ Khê: "..."
Từ thứ Tư tuần sau tới ngày đám cưới của cô và Cố Thời Mộ vừa đúng ba ngày, Cố thái tử gia đúng là một ngày cũng không cho thêm.
Tuy nhiên, cô vẫn luôn không so đo đến những vấn đề nhỏ nhặt như vậy, nên gật đầu nói: "Được, nghe lời anh."
Cố Thời Mộ cong khóe miệng: "Ngoan như Tiểu Thứ vậy."
Đường Dạ Khê: "..."
Anh vui rồi, nhưng bố mẹ cô chắc chắn không vui.
Bố mẹ cô rất mong cô đưa hai con về nhà. Cố thái tử gia quá dính người, bố mẹ cô hy vọng cô có thể đưa hai đứa nhỏ về nhà mẹ đẻ vài ngày. Nhưng cứ vừa đến trời tối thì Cố thái tử gia nhất định sẽ đón người về, không bao giờ để cô và các con qua đêm với bố mẹ, lại toàn lấy mấy cái cớ cũ rích, các con quen giường rồi, đổi chỗ không ngủ được.
Các con trai của cô cũng hùa theo. Dù Cố Thời Mộ đến đón tận nơi hay cử người đến đón, bọn nhỏ ngay lập tức chào tạm biệt ông bà ngoại một cách vui vẻ và mừng rỡ về nhà.
Lúc trước, mẹ cô còn hy vọng cô có thể về Ôn Thành chờ gả, để cô trải qua một thời gian làm cô cả của nhà họ Ôn, bây giờ xem ra hy vọng của mẹ cô lại tan thành mây khói.
"Anh thấy em rất biết nuôi con nít." Cố Thời Mộ nói: “Mấy đứa bé em nuôi đều rất tốt, chẳng hạn như Tiểu Sơ và Tiểu Thứ, còn cả Đường Vô Ưu."
"Không có đâu." Đường Dạ Khê rất vui sau khi nghe Cố Thời Mộ khen Đường Vô Ưu, nhưng ngoài miệng vẫn khiêm tốn nói: "Đó chỉ là thiên tính của chúng nó thôi, em không giỏi như anh nói."
"Bản chất quan trọng, nhưng nuôi dưỡng sau này cũng rất quan trọng." Cố Thời Mộ nói: "Không phải em nói lần đầu tiên gặp Đường Vô Ưu, cậu ấy còn không nói chuyện với ai sao? Em xem bây giờ còn biết mua quà lấy lòng người khác, tiến bộ nhiều hơn đúng không?"
"Đúng là như vậy." Đường Dạ Khê không nhịn được cười: "Đây là lần đầu tiên em thấy nó cố gắng lấy lòng người ta như vậy, không ngờ nó lại có thể có giác ngộ này."
Cố Thời Mộ cong khóe miệng nói: “Có nghĩa là cậu ấy rất hài lòng với người anh rể là anh."
"Ừ..." Đường Dạ Khê rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Em cũng rất hài lòng..."
Cố Thời Mộ nhướng mày: "Em nói cái gì? Giọng nhỏ quá, anh nghe không rõ."
Đường Dạ Khê hơi đỏ mặt: "Không có, em không có nói gì hết."
"Phủ nhận cũng vô dụng, tuy rằng không nghe rõ, nhưng anh nghe được một chút..." Cố Thời Mộ đưa tay vuốt tóc cô: "Hình như anh nghe thấy em nói rất hài lòng với anh..."
Mặt Đường Dạ Khê càng đỏ hơn.
Cố Thời Mộ nhẹ nhàng đẩy cô ngã xuống giường, cúi xuống áp môi mình vào môi cô: "Em yêu, anh cũng rất hài lòng với em..."
Hài lòng về mọi mặt.
Đèn trong phòng chẳng mấy chốc đã tắt...
Chiều hôm sau, Cố Thời Mộ về sớm hơn mọi khi.
Sau khi trở về, anh không về Tình Viên mà đến văn phòng Quảng Hạ.
Gõ cửa bước vào, nhìn thấy Đường Dạ Khê đang ngồi làm việc ở bàn giấy, khóe môi anh không khỏi nhếch lên thành một đường vòng cung nhàn nhạt.
Đường Dạ Khê nhìn thấy anh liền đứng dậy đón: "Sao hôm nay anh về sớm vậy?"
Cố Thời Mộ đưa cho cô một tập tài liệu: "Ngày hôm qua nhìn thấy em trai em, trong lòng anh có điều nghi ngờ, vì vậy cho người tiến hành một cuộc điều tra, em có thể xem qua."
Đường Dạ Khê mở túi hồ sơ, lấy tài liệu ra, nhìn lướt qua vài cái thì trong mắt hiện lên đầy vẻ kinh ngạc.
Sau khi đọc xong, trên mặt cô tràn đầy vẻ khó tin: "Vô Ưu là em trai ruột của Tống Tình Không?"
"Đúng vậy!" Cố Thời Mộ gật đầu nói: "Hôm qua anh thấy em trai em và Tống Tình Không trông hơi giống nhau. Anh có chút nghiên cứu về phương diện này, người có quan hệ huyết thống rất dễ nhìn ra được. Hình dáng ánh mắt của em trai em và Tống Tình Không gần như giống hệt nhau, xương và đường nét trên khuôn mặt cũng giống nhau, hơn nữa đúng lúc Tống Tình Không có một cô em gái sinh cùng năm, cùng tháng, cùng ngày với em trai em..."
Đường Dạ Khê cầm đống tài liệu, cả người bàng hoàng... Em trai Đường Vô Ưu của cô là em trai ruột của Tống Tình Không?
Duyên phận này thần kỳ quá rồi!
“Vô Ưu có ở đây không?” Cố Thời Mộ nói: “Sau khi có kết quả xét nghiệm, anh đã thông báo với Tinh Không rồi, cậu ấy và bố mẹ cậu ấy chắc sẽ đến đây sớm thôi.”
"Nó có ở đây." Đường Dạ Khê rất căng thẳng: "Em nên gọi nó bây giờ, hay đợi mấy người Tống Tình Không đến rồi lại gọi cho nó?"
Cố Thời Mộ nói: “Bây giờ em gọi cậu ấy đến luôn đi, để cậu ấy chuẩn bị tinh thần."
“Được rồi, vậy em sẽ gọi nó đến đây.” Đường Dạ Khê lấy điện thoại di động ra, gọi cho Đường Vô Ưu.
Đường Vô Ưu nhanh chóng đi tới, cậu vốn dĩ gõ cửa với nụ cười trên môi rồi đi vào, sau khi nhìn thấy Cố Thời Mộ, cậu lại trở nên kỷ luật và thận trọng mà chào Cố Thời Mộ: "Anh rể, anh đến rồi."
Cố Thời Mộ mỉm cười: "Ngồi đi, anh và chị em có chuyện muốn nói với em."
Theo thông tin mà thuộc hạ cung cấp cho anh, Đường Vô Ưu là một thanh niên rất tài giỏi, giá trị vũ lực cao, nhưng lập dị và nổi loạn, nhưng những gì anh nhìn thấy là một bé ngoan cẩn thận lấy lòng anh, sợ không được anh thích.
Cậu bé xinh đẹp lại ngoan ngoãn lấy lòng anh rất khó khiến anh chán ghét, cho nên ngày hôm qua nhìn thấy Đường Vô Ưu và Tống Tình Không?trông rất giống nhau, anh liền bỏ thời gian và tiền bạc đi kiểm chứng kết quả.
Dù là vì người bạn thuở nhỏ hay vì Đường Vô Ưu ngoan ngoãn lấy lòng anh trước mắt, bất kể bỏ ra bao nhiêu nhân lực và tài lực, anh cũng cảm thấy nó xứng đáng.
“Vô Ưu, cho em xem cái này...” Đường Dạ Khê đưa tài liệu cho Đường Vô Ưu rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu: “Em có thể sẽ cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng đừng sợ, cho dù có chuyện gì xảy ra, chị và anh rể em sẽ luôn ở bên cạnh em."
Cố Thời Mộ gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta là một gia đình. Chị gái em và anh là chỗ dựa vững chắc của em. Dù có chuyện gì xảy ra, em cũng không cần phải sợ."
“Cảm ơn chị, cảm ơn anh rể.” Đường Vô Ưu nói lời cảm ơn một cách vô cùng ngoan ngoãn và chân thành.
Cố Thời Mộ mỉm cười trấn an cậu.
Ba người em trai của anh, Cố Lạc Hàn trời sinh tính tình hướng nội, không thích nói chuyện. Cố Lạc Phủ tính tình ôn hòa, làm việc thận trọng. Còn Cố Lạc Bạch thì lập dị và phóng túng.
Anh rất thích ba đứa em trai của mình, nhưng nếu anh có thể nuôi một đứa em trai khác như Đường Vô Ưu, chắc chắn sẽ có một niềm vui khác.
Trong những thông tin mà cấp dưới của anh cung cấp, Đường Vô Ưu là một con sói cô độc, tàn nhẫn và cực kỳ thông minh. Điểm đáng khen duy nhất là có điểm mấu chốt, sẽ không làm chuyện phạm tội trái pháp luật.
Nhưng Đường Vô Ưu mà anh nhìn thấy là một con thỏ nhỏ, ngoan ngoãn và dịu hiền, thận trọng mà cố gắng lấy lòng anh.
Nuôi dạy một đứa trẻ có khoảng cách rất lớn giữa bên trong và bên ngoài như vậy là một điều rất thú vị đối với anh.