Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối

Chương 412




Xung quanh có người qua đường vây lại, có người gọi cảnh sát, có người gọi xe cấp cứu, mọi thứ lộn xộn, nhưng ông ta không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác, chỉ muốn tìm được điện thoại di động của mình.

Nhưng dù cố gắng thế nào thì ông ta cũng không thể tìm ra.

Đôi mắt ông ta trợn tròn, những ngón tay khó khăn duỗi ra...

Ông ta vẫn chưa thể chết, ông ta vẫn còn rất nhiều việc phải làm.

Nếu cứ chết như vậy, Trương Nghi Như và con trai của họ phải làm sao bây giờ?

Nhưng chuyện sinh tử đều không dựa vào ý chí cá nhân, cho dù ông ta không muốn rời khỏi thế giới này, ý thức vẫn từ từ rời khỏi ông ta.

Trước khi hoàn toàn bất tỉnh, cuối cùng ông ta cũng hối hận...

Sau khi kết hôn với Trương Nghi Như và có một đứa con trai với Trương Nghi Như, ông ta đã hạnh phúc hơn mười năm, nhưng chờ khi ông ta chết, vợ con của ông ta sẽ ra sao?

Một người sắp chết, không có cách nào, cho dù không muốn thế nào, cuối cùng tim ông ta cũng ngừng đập.

Đôi mắt ông ta trợn tròn, khi được cấp cứu, bác sĩ vội vàng thử thêm mấy lần rồi mới vuốt mắt ông ta.

Chết không nhắm mắt.

Nửa giờ sau, Trương Nghi Như nhận được tin tức về cái chết bất ngờ của Lư Vĩnh Chí trong một vụ tai nạn ô tô, lúc đó bà ta lập tức hôn mê bất tỉnh.

Sau khi tỉnh dậy, bà ta khóc đến mức chết đi sống lại.

Trước khi Giản Minh Triệt nói ra sự thật, bà ta thực sự không biết rằng chồng cũ của mình đã bị Lư Vĩnh Chí hại chết.

Sau khi Giản Minh Triệt nói sự thật, bà ta đã biết.

Nhưng biết được sự thật, bà ta có thể làm gì?

Bây giờ bà ta là vợ của Lư Vĩnh Chí, bà ta và Lư Vĩnh Chí có một con trai, gia đình ba người họ ở cùng nhau mới là một gia đình hoàn chỉnh.

Cho dù Lư Vĩnh Chí có xấu xa như thế nào, song tình cảm và sự quan tâm của ông ta dành cho bà ta hơn mười năm qua không hề giả tạo.

Nếu không có sự chăm sóc tỉ mỉ của Lư Vĩnh Chí dành cho bà ta, khi bố của Giản Minh Triệt mất, bà ta đã gục ngã rồi. Hơn mười năm nay, bà ta sẽ không biết sống ra sao.

Sau khi kết hôn với Lư Vĩnh Chí, họ sinh thêm một đứa con, bất hạnh rời xa bà ta, và bà ta lại trở thành một người phụ nữ hạnh phúc vui vẻ.

Bà ta không phải là người tham lam, bà ta chỉ muốn cả gia đình ba người ở bên nhau và sống đơn giản, hạnh phúc, yêu cầu của bà ta đã thấp như vậy rồi mà sao vẫn khó khăn đến thế chứ?

Càng nghĩ về điều đó, bà ta càng cảm thấy đau khổ, cầm điện thoại gọi cho Giản Minh Triệt.

Sau khi điện thoại được kết nối, bà ta khóc nấc lên: "Tại sao con lại đối với mẹ như vậy? Chú Lư của con mất rồi, con vui chưa? Mẹ phải làm sao đây? Em trai con phải làm sao đây? Sao con không suy nghĩ cho mẹ một chút hả?"

Giản Minh Triệt cáu kỉnh đến mức hận không thể tự tay giết bà ta.

Anh ta không hiểu vì sao trước đây mình lại ngốc nghếch như vậy, lại bị mấy câu nói dịu dàng thắm thiết của Trương Nghi Như lừa gạt đến mù quáng.

Nhưng... Lư Vĩnh Chí đã chết?

Chết nhanh quá!

Hời cho ông ta rồi.

Giản Minh Triệt cảm thấy vừa mừng vừa tiếc.

Kẻ thù đã chết, đương nhiên là anh ta vui mừng, nhưng anh ta tiếc rằng kẻ thù chết quá nhanh, anh ta còn chưa kịp khiến đối phương thêm đau khổ.

Anh ta không muốn nói nhảm nhí với Trương Nghi Như, nên dứt khoát cúp điện thoại.

Trương Nghi Như gọi lại. Giản Minh Triệt trực tiếp cho số điện thoại của bà ta vào danh sách đen.

Trương Nghi Như choáng váng.

Nhiều năm qua, bà ta đều dựa vào Lư Vĩnh Chí để sống, bà ta chỉ cần làm bà nội trợ toàn thời gian là được, chăm lo cho Lư Vĩnh Chí và con trai ăn uống hàng ngày, không cần làm gì khác.

Bây giờ Lư Vĩnh Chí đã chết, điều gì sẽ xảy ra với bà ta và con trai bà ta đây?

Căn nhà thuê bị người ta làm cho lộn xộn, trong phòng không còn thứ gì nguyên vẹn, hoàn toàn không ở được, đêm nay bà ta và con trai bà ta còn không có chỗ ở!

Cầm điện thoại, bà ta thất tha thất thểu đứng dậy, đến bệnh viện nhận xác, sau đó đưa thi thể của Lư Vĩnh Chí về nhà tang lễ với sự giúp đỡ của cảnh sát.

May mắn thay, con trai bà ta đang ở trong trường học nên tạm thời bà ta không cần phải lo lắng cho con trai mình, thuê nhà trước khi con trai về là được rồi.

Trong lúc bà ta đang bận lo tang lễ cho Lư Vĩnh Chí, chủ cho thuê nhà phát hiện phòng ở của mình bị biến thành một đống bừa bộn, tìm đến Trương Nghi Như trong trạng thái phẫn nộ đến cực điểm, lớn tiếng mắng mỏ, hận không thể cho một bạt tai tát chết bà ta.

Trương Nghi Như sợ hãi, bỏ tiền ra để giải trừ tai họa, đưa cho chủ nhà một khoản tiền lớn, chấm dứt hợp đồng cho thuê nhà, sau đó lại bỏ ra một khoản tiền khác để thuê nhà.

Làm xong mọi chuyện, bà ta phát hiện trong tay không còn tiền, chỉ còn lại mấy trăm tệ.

Mấy trăm tệ, ngay cả tiền sinh hoạt tháng sau của con trai bà ta cũng không đủ, bà ya và con trai làm sao sống được?

Bà ya nghĩ đến Giản Minh Triệt và tìm đến chỗ của Giản Minh Triệt. Bà ta tự giới thiệu mình là mẹ ruột của Giản Minh Triệt, nhưng bảo vệ ở cửa không cho bà ta vào.

Bà ta đứng canh ngoài cổng suốt một ngày, không thấy dù chỉ một cái bóng của Giản Minh Triệt.

Ngay khi bà ta đến bước đường cùng, công ty bảo hiểm đã tìm gặp và bồi thường cho bà ta một số tiền lớn, nhưng nhận tiền bồi thường chưa nóng tay thì bà ta đã bị những kẻ cho vay nặng lãi tìm đến.

Vài người đàn ông thô lỗ, hung ác đứng trước mặt bà, bà sợ chết khiếp, nhìn thấy cái tên ký trong giấy nợ trong tay những người đàn ông đó quả nhiên là tên của Lư Vĩnh Chí, bà ta không dám nói nhiều thêm một chữ, lấy số tiền bồi thường vừa vào tay trả cho đám cho vay nặng lãi.

Lấy lại giấy nợ do Lư Vĩnh Chí viết, không còn bao nhiêu tiền đền bù, bà ta tính toán hết gia sản nhưng cũng chỉ có mấy nghìn tệ.

Con trai bà ta học trường cấp hai tốt nhất ở Dạ Đô, tiền sinh hoạt hàng tháng không chỉ mấy nghìn tệ, với mấy nghìn tệ này thì bà ta không sống nổi chút nào.

Bà ta không còn cách nào khác là phải lại tới tìm Giản Minh Triệt.

Con trai ruột của bà ta là một đại phú hào nổi danh ở Dạ Đô, bà là mẹ ruột của Giản Minh Triệt, con trai út của bà là em trai của Giản Minh Triệt, không có lý do gì Giản Minh Triệt có tài sản kếch xù mà bà và con trai út của bà lại sắp gặp phải cảnh quẫn bách ăn ngủ đầu đường.

Nhưng bà ta vẫn không thấy được Giản Minh Triệt.

Dù cố gắng đến đâu, bà ta cũng không thể nhìn thấy dù chỉ cái bóng của Giản Minh Triệt.

Bà ta không còn cách nào khác là chuyển con trai mình đến một trường học bình thường, sau đó tìm việc làm.

Bà ta đã lớn tuổi, không có kinh nghiệm làm việc nên không tìm được công việc có nội dung kỹ thuật, nên chỉ có thể vào bếp sau của một khách sạn làm phụ bếp.

Cuối ngày, bà ta mệt đến mức lưng đau, chân đau, về đến nhà thì gục xuống ghế sô pha rồi gào khóc.

Kể từ khi sinh ra đến giờ, bà ta chưa từng chịu khổ sở như vậy.

Kinh hãi nhất chính là những ngày như thế hoàn toàn không có kết thúc, rất có thể mỗi ngày sau này, bà ta sẽ sống một cuộc sống còn hơn cái chết.

Rốt cuộc bà ta đã làm gì sai?

Tại sao số phận lại trừng phạt bà ta một cách tàn nhẫn như vậy?

Bà ta rõ ràng có một đứa con trai giắt eo tiền triệu, tài sản kếch xù, tại sao lại phải sống một cuộc sống vất vả hèn mọn, ngày ngày phải nhìn sắc mặt người ta mà còn không ăn no được?

Giờ khắc này, bà ta chợt nghĩ đến những gì Giản Minh Triệt đã nói với mình.

Giản Minh Triệt nói rằng muốn khiến bà ta sống không bằng chết!

Bây giờ bà ta mới thực sự cảm nhận được ý nghĩa của bốn chữ "sống không bằng chết".

Đúng vậy.

Kể từ khi Lư Vĩnh Chí qua đời, mỗi một ngày bà ta đều thống khổ đến mức sống không bằng chết.

Bà ta đau đớn, buồn bã và tuyệt vọng, nhưng lại không thể nhìn thấy tương lai và hy vọng.

Bà ta chỉ có thể chịu đựng từng ngày, khi không thể chịu đựng được nữa...