Điều này nhất định không phải là sự thật!
Cố Thời Mộ đang ngồi trong góc nhìn về phía bên này đột nhiên đứng lên, đôi chân dài sải bước đi tới, dừng bước đứng bên cạnh Đường Dạ Khê và Đường Thừa Khuyết.
Anh đút một tay vào túi, ánh mắt nhẹ rơi trên mặt Viên Hoành Khoát: "Những gì thằng bé nói đều là sự thật."
Viên Hoành Khoát nhìn anh, sau đó... ngây ngẩn cả người.
Anh ta nhìn chằm chằm Cố Thời Mộ một lúc lâu, khó khăn quay đầu lại rồi lại nhìn về phía Đường Thừa Khuyết, và rồi... trái tim anh ta tan nát.
Một lớn một nhỏ này, gần như giống nhau như đúc!
Đây chắc chắn là bố ruột.
Đáng thương cho anh ta khi lần đầu tiên nhìn thấy Đường Dạ Khê, anh ta đã nghĩ đến đứa con tương lai của mình và cô sẽ đặt tên là gì, nhưng cô đã sinh con cho người đàn ông khác rồi!1
Hơn nữa, người đàn ông đó đẹp trai hơn anh ta, khí chất hơn anh ta, giàu có hơn anh ta và... siêu đáng sợ!
Anh ta che ngực, không thèm tìm bạn gái cũ nữa mà mang theo trái tim tan vỡ chán nản bỏ đi.
Đường Dạ Khê: "... Ơ, ủy thác của anh..."
"Không tìm nữa." Viên Hoành Khoát cũng không quay đầu lại mà nói: "Người phụ nữ xấu xa như vậy, tìm về rồi cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng. Tôi đi thuê một sát thủ giết chết cô ta luôn."1
Đường Dạ Khê: "..."
Người này vừa mới chạy khỏi bệnh viện tâm thần đúng không?
Tuy nhiên, đó không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là, sao người đàn ông này lại đột nhiên xuất hiện, lại còn giống con trai lớn của cô như vậy?
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, một cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ đột nhiên dâng lên trong lòng cô.
Tính cảnh giác cao độ khiến cô đứng dậy, nắm tay con trai nhỏ, gọi con trai lớn: "Tiểu Sơ, đi thôi."
Bạn nhỏ Đường Thừa Khuyết có tên mụ là Đường Tiểu Sơ đáp lại và đi theo Đường Dạ Khê ra ngoài quán cà phê.
Bạn nhỏ Đường Thừa Giác có tên mụ là Đường Tiểu Thứ, khi đi ngang qua một người đàn ông trẻ tuổi thì người này bất ngờ giơ tay nắm lấy sau gáy của cậu bé.
Người thanh niên đó là vệ sĩ của Cố Thời Mộ, tên là Cố Thu Vũ.
Hôm qua, Cố Thời Mộ đang ở vùng khác đã bị những cuộc gọi liên hoàn như muốn đoạt mệnh của ông Cố triệu tập về ngay trong đêm.
Anh ta và một số vệ sĩ khác cùng Cố Thời Mộ trở về nhà họ Cố.
Sau đó, ông Cố đã tung ra một quả bom, nói rằng ông đã phát hiện một cậu nhóc thiên tài nghi là con trai của cậu chủ bọn họ.
Cậu chủ trẻ của họ không chịu thừa nhận điều đó.
Ông chủ vỗ bàn ra lệnh cho bọn họ, hôm nay nhất định phải lấy tóc của cậu bé để làm xét nghiệm quan hệ cha con với cậu chủ bọn họ.
Nếu không làm thì ngày mốt ông nhất định sẽ bị chọc tức mà nằm viện.
Đám người Cố Thời Mộ: "..."
Còn có thể như thế nào chứ?
Tìm cách nhổ tóc thôi!
Vì vậy, sau khi đội thông tin của nhà họ Cố phát hiện hôm nay Đường Dạ Khê và hai cậu bé thiên tài sẽ xuất hiện ở đây, cậu chủ của họ đã dẫn bọn họ đến đây nhổ ít tóc.
Nhìn thấy bàn tay anh ta sắp túm lấy tóc của cậu bé, cổ tay anh ta bị nắm lại, sau đó trời đất quay cuồng. Anh ta đã bị một chiêu ném qua vai quật ngã xuống đất.
Cố Thu Vũ: "..."
Nằm trên sàn nhà, anh ta vô cùng hoài nghi cuộc sống.
Anh ta ấy thế mà lại bị người ta ném qua vai?
Ở nhà họ Cố, ngoại trừ cậu chủ nhà bọn họ, người có giá trị vũ lực cao nhất chính là anh ta. Thế mà anh ta lại bị người ta ném qua vai!
Anh ta ngẩn người một lúc rồi đứng dậy.
Đường Dạ Khê ném anh ta ngã xuống đất, cô đang ôm đứa con trai nhỏ vào lòng, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta: "Anh muốn làm gì?"
“Ui da!” Đường Tiểu Sơ đột nhiên la lên một tiếng.
Đường Dạ Khê nhanh chóng vươn tay kéo đứa con trai lớn vào lòng, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy?"
Đường Tiểu Sơ che đầu, tức giận chỉ vào một thanh niên vừa mới đứng cách mình không xa: "Chú đó kéo tóc con."