Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối

Chương 381




“Đương nhiên.” Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cậu bé, Cố Thời Mộ không khỏi cảm thấy vui sướng trong lòng: “Bé con, tại sao lại hỏi điều này?”

"Bởi vì mẹ cũng yêu con và anh trai nhất!" Đường Tiểu Thứ vui vẻ nói: "Mẹ yêu con và anh trai nhất, bố cũng yêu con và anh trai nhất. Con và anh trai là người hạnh phúc nhất rồi!"

“Như vậy là hạnh phúc nhất sao?” Cố Thời Mộ nghiêng người ôm hôn cậu bé: “Tiểu Thứ của chúng ta thật sự là một cục cưng ngoan ngoãn và hiểu chuyện.”

Đường Tiểu Thứ vòng tay qua cổ anh, nở nụ cười ngọt ngào: "Anh trai cũng là cục cưng ngoan ngoãn nhất!"

Cố Thời Mộ cười và véo má cậu bé.

Con trai của anh không bao giờ quên anh trai của mình mà.

Đường Dạ Khê đi tới, chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tiểu Thứ, hỏi Cố Thời Mộ: "Bây giờ đi luôn sao?"

"Ừ," Cố Thời Mộ hỏi: "Em chuẩn bị xong chưa?"

Đường Dạ Khê gật đầu: "Chuẩn bị xong rồi."

"Anh cũng thấy vậy," Cố Thời Mộ đảo mắt quanh khuôn mặt cô, sau đó nhìn về phía Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ: "Em rất đẹp, Tiểu Sơ và Tiểu Thứ rất đáng yêu, tối nay anh nhất định sẽ là tiêu điểm rồi."

Một người đàn ông độc thân chưa từng nói chuyện yêu bỗng nhiên có vợ và hai đứa con trai năm tuổi, nhóm bạn vốn đã tò mò, đã nhiều lần giục anh đưa vợ con đi dự tiệc.

Bởi vì những sự kiện không mong muốn, bữa tiệc đã thất bại hai lần, cuối cùng đã kéo dài đến ngày hôm nay.

Đường Tiểu Thứ vòng tay qua cổ anh, hưng phấn chớp chớp mắt: "Bố, con có đáng yêu không?"

Cố Thời Mộ mỉm cười và gật đầu: "Tất nhiên! Rất đáng yêu!"

“Con có xinh không, bố?” Đường Tiểu Thứ hỏi lại.

Cố Thời Mộ mỉm cười: "Rất xinh!"

“Vậy thì đưa con đi chơi, bố rất nở mày nở mặt phải không?” Đường Tiểu Thứ hỏi.

Cố Thời Mộ: "... Tất nhiên rồi! Tại sao Tiểu Thứ lại hỏi như vậy?"

"Bởi vì trên TV có chiếu mấy cái này mà," Đường Tiểu Thứ vòng tay qua cổ anh: "Có một người đàn ông trên TV nói rằng vợ ông ta xấu và thành tích của con trai ông ta không tốt. Ông ta nói không muốn đưa vợ và con trai đi chơi, vì rất xấu mặt!"

Cố Thời Mộ: "..."

Anh nghiêng đầu nhìn Đường Dạ Khê: "Tiểu Thứ lại xem bộ phim truyền hình nào vậy?"

Đường Dạ Khê: “… “Người một nhà tương thân tương ái”.”

Cố Thời Mộ: "Không thích vợ xấu, thành tích con trai không tốt, làm sao lại tương thân tương ái được?"

Đường Dạ Khê: "..."

Bảo cô trả lời thế nào đây?

“Bố, mẹ không xấu đúng không?” Đường Tiểu Thứ vui vẻ hỏi: “Mẹ đẹp nhất trên đời đúng không bố?”

Cố Thời Mộ: "... Đúng rồi!"

"Tốt quá." Đôi mắt to tròn của Đường Tiểu Thứ cong thành hình trăng lưỡi liềm: "Mẹ thật xinh đẹp, con và anh trai rất dễ thương, và chúng tôi đều đạt điểm cao! Anh trai và con đều đạt 100 điểm trong kỳ thi! Bố nhất định phải rất nở mặt khi đưa bọn con ra ngoài.”

"..." Cố Thời Mộ không ngừng gật đầu: "Đúng vậy, bố rất nở mặt."

“Tuyệt vời!” Đường Tiểu Thứ vui mừng vỗ tay, đá đôi chân nhỏ loạn xạ: “Vậy sau này con sẽ thi 100 điểm, lần nào con cũng thi được 100 điểm, để bố có thể nở mày nở mặt!”

Cố Thời Mộ: "..."

Anh nghiêng đầu nhìn Đường Dạ Khê: "Anh chân thành đề nghị con trai chúng ta nên xem nhiều phim hoạt hình hơn, bớt xem phim truyền hình về luân lý gia đình đi."

Đường Dạ Khê: "..."

Con trai cô thích xem, cô có thể làm gì chứ?

“Tại sao hả bố?” Đường Tiểu Thứ bối rối hỏi: “Phim hoạt hình không thú vị bằng phim truyền hình. Phim hoạt hình thật nhàm chán, còn phim truyền hình thì sinh động vô cùng.”

Cố Thời Mộ: "..."

Sinh động ư?

Được rồi.

Đây là một việc nhỏ, không ảnh hưởng đến toàn cục.

Anh hôn lên khuôn mặt dịu dàng của con trai bảo bối: "Không sao đâu, con có thể xem tùy thích, chú ý thời gian, đừng để ảnh hưởng đến mắt.”

"Được à, con sẽ chú ý, anh trai cũng sẽ giám sát con." Đường Tiểu Thứ quay đầu nhìn Đường Tiểu Sơ: "Đúng không anh trai?"

“Ừ.” Đường Tiểu Sơ nghiêm túc gật đầu.

Cố Thời Mộ nhẹ nhàng xoa đầu Đường Tiểu Sơ: "Ngoan quá!"

Anh không thể thiên vị đứa này hơn đứa kia, cả hai đứa bé đều phải được đối xử công bằng.

Sau khi trả lời mười nghìn câu hỏi tại sao của Đường Tiểu Thứ, cuối cùng cả gia đình đã đi ra ngoài.

Nửa giờ sau, cả gia đình đến câu lạc bộ lớn nhất Dạ Đô, câu lạc bộ Lang Gia.

Đường Tiểu Thứ một tay nắm Cố Thời Mộ, một tay nắm Đường Dạ Khê, đứng ở cửa và đọc tên: "Câu lạc bộ Lang Gia..."

Cố Thời Mộ khen ngợi: "Tiểu Thứ giỏi quá, còn nhỏ mà đã nhận ra hai chữ Lăng Gia!"

"Vâng ạ," Đường Tiểu Thứ nói một cách tự hào: "Tiểu Thứ rất giỏi, anh trai còn giỏi hơn nữa!"

Cố Thời Mộ bật cười: "Tiểu Thứ và anh trai đều rất giỏi."

Đường Tiểu Thứ đi theo Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê đến câu lạc bộ, đồng thời bật chế độ nói chuyện: "Bố, con cảm thấy tên câu lạc bộ Lang Gia này rất hay, nghe hay hơn tên trong phim truyền hình! Câu lạc bộ trong phim hay có tên Dạ Sắc, Liêu Nhân gì đó, nghe hơi tầm thường thô bỉ.”

Cố Thời Mộ: "..."

Anh đột nhiên cảm thấy rằng nên hạn chế cho con trai của mình xem phim truyền hình!

"Oa, ở đây đẹp quá! Sang trọng quá!" Đường Tiểu Thứ tiếp tục nói: "Anh trai, nhìn cái bể cá đó đi, cá trong đó to và đẹp quá!"

"Anh ơi, nhìn chiếc đèn pha lê đó kia, thật lộng lẫy, màu sắc rực rỡ, sáng chói luôn!"

"Bố, mẹ, nhìn cây đàn piano đó đi, nó màu xanh lam đố! Hình dáng cũng đẹp nữa!"

Cậu bé cứ nói không ngừng, nếu đứa trẻ của người khác ồn ào như vậy, Cố Thời Mộ có lẽ sẽ cho người nắm cổ áo cậu bé và ném ra ngoài.

Nhưng đứa nhỏ là con của mình, anh lại cảm thấy dáng vẻ cao hứng của Tiểu Thứ rất đáng yêu, giọng nói ngọt ngào, bất kể nói cái gì, chỉ cần nghe giọng nói cũng là một loại hưởng thụ đối với anh rồi.

Những đứa trẻ như Đường Tiểu Thứ thấy mọi thứ đều tươi mới, trên đường đi ngắm nghía đủ thứ, rồi đi đến phòng riêng trên tầng cao nhất.

Câu lạc bộ này là tài sản dưới tên của Cố Lạc Bạch. Khi nó được cải tạo, toàn bộ tầng trên cùng được dành làm cơ sở hoạt động của riêng họ và không mở cửa cho người ngoài.

Vì vậy, sau khi cửa phòng riêng mở ra, Đường Tiểu Thứ liền nhìn thấy một căn phòng siêu lớn.

Cậu bé ngạc nhiên, đôi mắt to tròn mở lớn, cảm thán: "Bố, căn phòng này rộng quá!"

Giọng nói ngọt ngào của cậu bé đã thu hút những người trong phòng riêng, Cố Lạc Bạch đứng lên trước, cười rạng rỡ: "Cháu trai cả của chú đến rồi."

Những người đàn ông đang uống rượu và vui đùa, lần lượt đứng dậy và chào đón họ.

Tám hoặc chín người đàn ông to lớn đi đến trước gia đình của Cố Thời Mộ, chào Cố Thời Mộ trước, sau đó gọi Đường Dạ Khê là chị dâu.

Một số người nói: "Chị dâu đẹp quá", một số người khác lại nói: "Cuối cùng thì anh Mộ cũng chịu đưa chị dâu ra khỏi nhà rồi."

Đường Dạ Khê không mắc chứng sợ xã hội, nhưng cô đột nhiên đối mặt với tám chín người đàn ông xa lạ, như thể mọi người đang đánh giá cô, mặt cô đỏ bừng không kiểm soát được.

Cô cúi đầu che giấu vẻ xấu hổ, nói với Đường Tiểu Thứ và Đường Tiểu Sơ: "Chào các chú đi con."

Đường Tiểu Sơ liếc mắt qua: "Chào các chú ạ."

Đường Tiểu Thứ nở nụ cười ngọt ngào nhìn một đám đàn ông: "Xin chào các chú! Các chú đều cao ráo đẹp trai quá!"