Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối

Chương 367




"Đúng vậy," Hứa Liên Kiều thở dài: "Đừng bao giờ lý luận với những người không biết xấu hổ, bởi vì trên thế giới này người vô liêm sỉ là bất khả chiến bại, nếu lý luận với những người không biết xấu hổ thì nhất định sẽ thua cuộc!"

Cố Lạc Bạch gật đầu: "Có lý."

“Đúng rồi!” Hứa Liên Kiều nhìn anh ta: “Anh rất đẹp trai! Anh đẹp trai như vậy, tại sao bố mẹ anh lại không cần anh?”

Cố Lạc Bạch: "..."

"Nói đi! Sao anh không nói?" Hứa Liên Kiều hỏi: "Tại sao anh lại được nhà họ Cố nhận nuôi?"

"Mẹ tôi mất khi tôi còn rất nhỏ, bố tôi..." Anh ta tự cười nhạo bản thân: "Vương Viễn Hạo đã nói dối bố mẹ nuôi của cô, nói rằng cô là con gái ngoài giá thú, cái gọi là con ngoài giá thú của cô là giả, nhưng tôi là con ngoài giá thú thật."

“Anh là con ngoài giá thú ư?” Hứa Liên Kiều ngồi thẳng người, chống cằm nhìn anh ta: “Vậy thì bố anh rất giàu hả? Bình thường mấy người giàu mới có con ngoài giá thú.”

Cố Lạc Bạch: "..."

Mạch não của vị bác sĩ Hứa này rất kỳ lạ, những câu hỏi mà cô đặt ra luôn bất ngờ đến mức khiến người ta trở tay không kịp.

"Đúng vậy, bố tôi rất giàu," Cố Lạc Bạch nói không nên lời: "Ông ta tên là Tần Du Trí."

Hứa Liên Kiều nhướng mày: "Tần Du Trí, vua bất động sản hả?"

Cố Lạc Bạch gật đầu: "Đúng."

“Uầy!” Hứa Liên Kiều chắp tay nói: “Hóa ra là con trai của vua bất động sản Tần Du Trí, thất lễ, thất lễ rồi.”

Cố Lạc Bạch: "... Cô đang ghê tởm tôi hay đang cười nhạo tôi thế? Tôi đã nói rồi, tôi là con ngoài giá thú!"

"Ồ... cũng đúng," Hứa Liên Kiều nhìn anh ta hồi lâu: "Mẹ anh hẳn là rất đẹp, sinh ra anh cũng đẹp như vậy!"

Cố Lạc Bạch: "..."

Mặc niệm ngàn vạn lần, đây là một người say rượu, đã là ma men thì sẽ nói năng lung tung, anh ta phải khoan dung độ lượng, tha thứ cho cô ấy!

Ánh mắt Hứa Liên Kiều lóe lên: "Tôi nhớ... Nhà họ Tần chỉ có năm đóa hoa vàng, Tần Du Trí không có con trai hả?"

Cố Lạc Bạch: "... Nếu con ngoài giá thú không tính là con trai, thì ông ta cũng không có con trai."

“Hahaha!” Hứa Liên Kiều bật cười: “Thực xin lỗi, tôi đã quên mất anh.”

Cố Lạc Bạch: "..."

Xin hỏi buồn cười chỗ nào vậy?

Hôm nay anh ta thật sự không thể tán gẫu được nữa, nên dỗ dành Hứa Liên Kiều: "Muộn rồi, cô nên về ngủ đi, nửa đêm lạnh lắm, ở lâu sẽ bị cảm đấy."

“Làm sao vậy?” Hứa Liên Kiều không chịu rời đi: “Tôi là bác sĩ, làm sao có thể bị cảm chứ?”

Cố Lạc Bạch: "... Bác sĩ sẽ không bị cảm lạnh sao?"

Hứa Liên Kiều nói: "Những bác sĩ khác thì tôi không biết, dù sao tôi cũng sẽ không bị cảm."

Cố Lạc Bạch: "... Tôi không tin!"

“Anh có tin hay không, liên quan gì đến tôi?” Hứa Liên Kiều lại nằm trên bàn, kiên quyết nói rằng cô ấy sẽ không quay về.

Cố Lạc Bạch không thể để một người phụ nữ trẻ và xinh đẹp say xỉn ở chỗ này, vì vậy anh ta phải kiên nhẫn tiếp tục dỗ dành cô, hy vọng  có thểlừa cô về phòng nghỉ ngơi.

“Tôi không về, anh còn chưa nói xong mà!” Hứa Liên Kiều tò mò hỏi: “Tuy rằng anh là con ngoài giá thú, nhưng dù sao anh cũng là con trai, bố của anh cũng không nghĩ ra cách nào để đưa anh trở về nhà họ Tần, kế thừa hương khói của nhà họ Tần hả?"

Cố Lạc Bạch: "..."

“Nói đi, tôi sẽ giữ bí mật cho anh, tôi thề!” Hứa Liên Kiều giơ tay phải lên: “Chỉ nói cho một mình tôi biết, tôi sẽ không bao giờ nói với ai nữa, nếu không sẽ bị sét đánh!"

Cố Lạc Bạch bất lực: "Được rồi, cô thề cái gì vậy? Mấy chuyện này, không có gì phải giữ bí mật cả."

“Vậy thì nói nhanh đi, đêm dài thật nhàm chán, phải nói cái gì thú vị chứ!” Hứa Liên Kiều nằm trên bàn đá, hưng phấn nhìn anh ta, chờ ăn dưa.

Cố Lạc Bạch: "..."

Không hiểu sao lại nhớ đến lời của cô ấy, kể cho tôi nghe những chuyện buồn của anh để khiến tôi vui.

Con ma men ngang ngược!

Tuy nhiên, một số việc buồn bực trong lòng từ lâu, nói cho người khác nghe cũng không tệ.

Đặc biệt là người đó cũng xui xẻo giống như anh ta.

Anh ta đưa tay lên và búng ngón tay.

Ngay sau đó có người chạy nhanh tới, chào anh ta: "Cậu chủ."

Anh ta ra lệnh: “Lấy cho tôi vài chai rượu và một số món ăn kèm.”

Vệ sĩ của anh ta: "... Vâng! Cậu chủ!"

Tình Viên có tất cả mọi thứ, ngay sau đó, vệ sĩ đã mang đến vài chai rượu và một vài món ăn để nhắm.

Hứa Liên Kiều nhìn đồ ăn và rượu trên bàn đá, hai mắt lấp lánh: "Uầy! Anh biết hưởng thụ đấy! Tôi ăn được không?"

"Tất nhiên," Cố Lạc Bạch không dùng ly rượu, mỗi người một chai: "Uống cùng đi."

Khiến cô ấy say hơn, trực tiếp đi ngủ, anh ta có thể cho người bế cô ấy về luôn.

"Cảm ơn," Hứa Liên Kiều uống một hớp lớn trong chai rượu, không chút keo kiệt mà khen ngợi: "Anh quả là một người tốt! Dung mạo tuấn tú, lại còn hào phóng như vậy!"

Cố Lạc Bạch: "..."

Xem ra anh ta thực sự vừa mắt với vị bác sĩ Hứa này, cô đã khen anh ta có ngoại hình ưa nhìn mấy lần rồi.

“Nào, cạn ly!” Hứa Liên Kiều đưa tay cụng chai rượu với anh ta: “Mau, tôi có rượu rồi, chuyện của anh thì sao, mau nói đi!”

Cố Lạc Bạch: "..."

Đây rõ ràng là rượu của anh ra mà?

Anh ta bất lực lắc đầu nhấp một ngụm rượu: "Bắt đầu từ đâu?"

"Bắt đầu từ mẹ anh đi," Hứa Liên Kiều đề nghị: "Anh đẹp trai như vậy, mẹ anh nhất định là đại mỹ nhân, mẹ anh chết như thế nào? Hồng nhan bạc phận sao?"

Cố Lạc Bạch: "..."

Chết như thế nào?

Dù sao thì cũng phải nói là “qua đời” chứ?

…Thôi quên đi.

Anh ta không nên chấp nhặt với những người say rượu.

“Mẹ tôi bị bệnh mà chết.” Anh ta uống thêm một ngụm rượu, cảm thấy có chút buồn bực: “Lúc mẹ tôi mất, tôi mới hai ba tuổi, mẹ tôi đưa tôi về bái lạy ông bà ngoại, khi đi xuống núi thì bệnh tim tái phát, chết trên đường xuống núi, đúng lúc anh cả và bố đi qua, anh tôi thích tôi nên bố liền đưa tôi về nhà họ Cố, không bao lâu thì nhận tôi làm con nuôi."

"Ồ…" Hứa Liên Kiều nói: "Anh được cậu chủ Cố nhặt về nhà!"

"Đúng," Cố Lạc Bạch nói: "Mặc dù tôi là con ngoài giá thú, nhưng mẹ tôi không phải là tình nhân cũng không phải là tiểu tam. Mẹ tôi đã bị Tần Du Trí lừa dối. Bà và Tần Du Trí là bạn học đại học. Sau khi yêu Tần Du Trí, Tần Du Trí muốn kết hôn với bà ấy, cô ấy, nhưng cha mẹ của Tần Du Trí coi thường xuất thân của mẹ tôi và muốn Tần Du Trí kết hôn với một người phụ nữ sẽ giúp đỡ gia đình họ Tần và không cho bọn họ liên lạc với nhau. Tần Du Trí dùng một chứng nhận kết hôn giả để lừa mẹ tôi. Ông bà của tôi chỉ có một cô con gái duy nhất, cưng chiều đến mức ngây thơ và đơn giản, bà ấy tin bất cứ điều gì Tần Du Trí nói, vì vậy và ấy đã bị Tần Du Trí lừa dối..."

“Uầy, tên lưu manh Tần Du Trí thật là cặn bã, thất đức!” Hứa Liên Kiều thở dài hỏi: “Giấy đăng ký kết hôn có thể làm giả được sao?”

“Đúng vậy,” Cố Lạc Bạch nói: “Vốn dĩ, Tần Du Trí cũng không muốn nói dối mẹ tôi. Ông ta thực sự muốn kết hôn với mẹ tôi một cách bí mật, nhưng bố mẹ ông ta đã phát hiện ra kế hoạch của ông ta. Hộ khẩu và chứng minh thư đều bị bố mẹ ông ta giấu. Ông ta cảm thấy không giải thích được với mẹ tôi, nên đã nói dối mẹ tôi là ở cục dân chính có quá nhiều người, cần xếp hàng lâu, ông ta có thể nhờ người có quan hệ, không cần lấy số xếp hàng, bảo mẹ tôi đưa sổ hộ khẩu và chứng minh thư cho ông ta, vậy là có thể làm giấy kết hôn. Mẹ tôi tin tưởng ông ta lắm nên đưa sổ hộ khẩu và chứng minh thư cho ông ta, ông ta tìm người làm hai giấy kết hôn giả, mẹ tôi nghĩ đó là thật, vui vẻ làm vợ chồng cho ông ta..."

"Đúng là cặn bã! Hoàn toàn là cặn bã!" Hứa Liên Kiều phẫn nộ mắng chửi, hỏi: "Sau này xảy ra chuyện gì?"