Nói được nửa câu, bà ta đột nhiên mở to mắt: "Bố mẹ nuôi của mày đã chết rồi sao?"
“Đúng!” Hứa Liên Kiều lạnh lùng nói: “Bọn họ ra đi khi tôi còn rất nhỏ, bọn họ bị bà hại chết, cho nên tôi tới tìm bà báo thù.”
Vương Tư Như sửng sốt một hồi, sau đó đột nhiên trở nên kích động, chạy tới bên cạnh Diệp Mộc Giản, nắm lấy cánh tay của ông ta: "Mộc Giản, anh có nghe thấy không? Cô ta đã khắc chết bố mẹ nuôi của mình! Khi đó em đã làm đúng! May mà em đã bỏ nó, mới cứu được cả nhà chúng ta, Mộc Giản, anh đừng trách em!"
"Cút đi!" Diệp Mộc Giản dùng sức đẩy bà ta ra, rống lên: "Nó đang cười nhạo bà, bà không hiểu hả? Bà, bà..."
Nói được nửa lời thì ông ta tức giận không nói được nữa.
Vương Tư Như lắc đầu nguầy nguậy: "Không, không, chính cô ta đã thừa nhận, cô ta đã khắc chết bố mẹ nuôi của mình, nếu như hồi đó em không vứt cô ta đi, thì chúng ta đã bị cô ta khắc chết rồi, là em đã cứu nhà chúng ta, các người không thể trách em được."
Diệp Mộc Giản không muốn nói một lời nào với bà ta nữa.
Hiện tại ông ta không hận ai, chỉ hận năm đóc mình bị tẩy não mù quáng mà cưới một thứ tàn nhẫn, thâm độc và ngu ngốc như vậy!
Bây giờ ông ta xui xẻo cũng đáng!
Ông ta sững sờ suy sụp không muốn nói lời nào.
Quên đi.
Cho dù cuối cùng có chuyện gì xảy ra với ông ta, thì đó cũng là do ông ta gieo gió gặt bão.
Ông ta thất vọng và không muốn tranh luận thêm nữa, nhưng Vương Tư Như lại không buông tha ông ta.
Bà ta vội vàng nhảy dựng lên: "Mộc Giản, nói chuyện với em đi! Em đã cứu mạng cả gia đình chúng ta, không có công lao cũng có khổ sao, anh không thể ly hôn với em!"
Diệp Mộc Giản cúi đầu nhìn xuống đất và không nói gì nữa.
Vương Tư Như không còn cách nào khác, nhìn về phía Diệp Lâm Đông và Diệp Lai Tây, cầu xin: "Lâm Đông, Lai Tây, giúp mẹ cầu xin bố đi, mẹ không thể ly hôn với bố được!"
Diệp Lâm Đông bày ra vẻ mặt đờ đẫn, như thể anh ta không nghe thấy gì.
Diệp Lai Tây không chịu nổi nữa nói: "Mẹ, mẹ còn lo chuyện ly hôn với bố con sao? Mẹ không nghe thấy sao, Hứa... em gái muốn chú hai gọi cảnh sát đến bắt mẹ. Nếu bị kết tội buôn bán bắt cóc trẻ em, hình phạt ít nhất sẽ là ba năm đó. Khi mẹ vào tù, chỉ cần bố muốn ly hôn, không cần chữ ký của mẹ thì tòa án cũng sẽ đồng ý thôi."
Vương Tư Như sững người một hồi, sau đó quay đầu nhìn Hứa Liên Kiều: "Không được! Mày không thể báo cảnh sát, tao là mẹ của mày. Tao sinh ra mày, mày làm vậy sẽ bị trời tru đất diệt!”
Hứa Liên Kiều cười nói: "Nếu ông trời thật sự có nhiều thời gian như vậy, nhất định sẽ đánh chết bà trước rồi mới đến lượt tôi."
"Mày nguyền rủa tao?" Vương Tư Như tức giận hỏi: "Mày còn dám nguyền rủa tao? Tao là mẹ ruột của mày, là người cho mà mạng sống đấy!"
"Câu này không phải tôi đã trả lời rồi sao? Bà sinh ra tôi, nhưng lại vứt bỏ tôi, sinh ra không nuôi mà vứt bỏ, lại còn hại chết bố mẹ tôi, bà là kẻ thù của tôi, tại sao tôi không thể nguyền rủa bà?" Hứa Liên Kiều nhướng mày: “Tôi còn mấy câu nguyền rủa khó nghe hơn, bà có muốn nghe không?”
"Mày… mày..." Vương Tư Như không nói nên lời hồi lâu, nhận ra Hứa Liên Kiều thích mềm không thích cứng, thái độ bà ta liền dịu xuống.
Bà ta nhìn Hứa Liên Kiều và cầu xin: "Kiều Kiều, bây giờ mẹ đã biết mẹ bị Vương Viễn Hạo lừa dối, và bố con đã quyết định đuổi Diệp Tri Nam ra khỏi nhà họ Diệp. Sau khi Diệp Tri Nam đi, con sẽ quay lại và chúng ta sẽ công bố điều đó với công chúng con là cô chủ nhà họ Diệp, gia đình năm người của chúng ta đã đoàn tụ, và chúng ta sẽ sống một cuộc sống tốt đẹp trong tương lai, được không?"
“Bà nghĩ hay lắm!” Hứa Liên Kiều cười khẩy: “Năm đó để con gái của nhân tình bước vào nhà họ Diệp hưởng phúc mà vứt bỏ tôi, bây giờ tôi đã trưởng thành, không cần các người chăm sóc, các người lại muốn nhận tôi về, mặt mũi các người lớn như thế à? Còn có…”
Cô ấy lạnh lùng nhìn Vương Tư Như nói: "Không phải bà nói tôi là khắc tinh người thân sao? Sao thế? Bây giờ bà không sợ tôi khắc chết bà sao?"
Đường Dạ Khê bất mãn vỗ về cô ấy: "Đừng tiếp tục nhắc tới chuyện này nữa! Câu nói kia hoàn toàn vô nghĩa! Tớ là bạn thân nhất của cậu, chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, không phải tớ vẫn ổn đó sao?”
Hứa Liên Kiều lẩm bẩm: "Nhưng... bố mẹ tớ, ông nội, sư phụ, bọn họ..."
Đối với cô ấy, thân phận thực sự của cô ấy là cô chủ nhà họ Diệp, tin tức này không có gì to tát cả.
Cô ấy không quan tâm đến địa vị cô chủ nhà họ Diệp.
Sau khi biết những gì Diệp Mộc Giản và Vương Tư Như đã làm, cô ấy lại vui mừng vì mình không được Diệp Mộc Giản và Vương Tư Như nuôi dưỡng, nếu không, cô ấy có thể là Diệp Tri Nam thứ hai.
Cô ấy không quan tâm Diệp Mộc Giản và Vương Tư Như là bố mẹ mình.
Điều cô ấy quan tâm nhất là câu nói cô ấy chính là khắc tinh người thân.
Bố mẹ và ông nội đều chết bất đắc kỳ tử, sư phụ của cô ấy qua đời khi mới ngoài sáu mươi tuổi, chẳng lẽ bọn họ đều bị cô ấy khắc chết sao?
Trong lòng cô ấy thực sự biết rất rõ rằng cái gọi là khắc tinh người thân đều là mấy thứ vô căn cứ.
Nhưng kết hợp với cái chết bi thảm của bố mẹ, ông nội và sư phụ, cô ấy không khỏi nghĩ, nếu hồi đó bố mẹ không nhận nuôi cô ấy, liệu họ có sống lâu hơn không?
Còn sư phụ của cô ấy, nếu không nhận cô ấy làm đệ tử của mình, liệu ông ấy có thể sống lâu trăm tuổi không?
Tất cả những người thân của cô ấy đều đã chết, cô ấy chỉ còn một mình, thực sự chỉ là trùng hợp thôi sao?
“Kiều Kiều, đừng có nghĩ lung tung,” Đường Dạ Khê ôm lấy vai cô ấy và nhẹ nhàng an ủi: “Nếu bàn về quan hệ thân cận, chẳng phải chị em chúng ta sớm tối có nhau, nếu có cái gọi là khắc tinh người thân, sao tớ lại không có việc gì chứ? Hơn nữa, chính Vương Viễn Hạo cũng thừa nhận rằng bác sĩ hoàn toàn không biết gì cả, là do ông ta đã dạy bác sĩ nói mấy lời đó. Cậu thông minh thấu đáo như vậy, sao lại ngu ngốc đi tin mấy lời vớ vẩn kia chứ?"
Hứa Liên Kiều mỉm cười lắc đầu.
Tại sao lại ngu ngốc tin ư?
Có lẽ là do... quá để ý nhỉ.
Càng để ý thì lại càng để tâm vào mấy chuyện vụn vặt.
Tuy nhiên, bây giờ nghĩ lại những điều đó cũng chẳng ích gì, bố mẹ, ông nội và sư phụ của cô ấy đã mất rồi, dù cô ấy có cảm thấy khó chịu thế nào đi chăng nữa thì họ cũng sẽ không bao giờ quay trở lại.
Tất cả những gì cô ấy có thể làm là khiến bất cứ ai khiến cô ấy cảm thấy khó chịu sẽ khó chịu hơn!
Cô ấy nhìn Diệp Mộc Giản và Tần Ánh Dung: "Thế nào? Các người suy nghĩ chưa? Đã muộn rồi, chúng tôi cũng nên đưa bọn trẻ về nhà nghỉ ngơi."
“Chúng tôi cân nhắc xong rồi!” Tần Ánh Dung nói: “Chúng tôi sẵn sàng cắt đứt quan hệ với chi chính, mong bác sĩ Hứa có thể điều dưỡng cơ thể cho Bắc Bắc!”
“Được rồi!” Hứa Liên Kiều nói: “Viết giấy bảo đảm đưa cho tôi, ngày mai tôi sẽ bắt đầu điều dưỡng cho con gái của bà.”
“Tôi không đồng ý!” Ông cụ Diệp xanh mặt nói: “Anh em tốt mà lại cắt đứt quan hệ, các người muốn người ta cười cho rụng răng sao?”