Nói xong, cảnh sát lên xe rời đi, Ôn An An liền ngã xuống đất khóc lóc om sòm.
Cô ta không có nhà mẹ để về.
Dù là bố mẹ nuôi hay bố đẻ, cũng không ai quan tâm đến sống chết của cô ta.
Cô ta cũng không có nhà bạn bè nào để ở nhờ.
Những người bạn ngày xưa đều là tình chị em ruột thịt, nhưng khi thấy cô ta nghèo túng thì đều quay qua châm chọc cười nhạo, chẳng ai nhiệt tình giúp đỡ cô ta chân thành cả.
Ôn An An chỉ có thể đến khách sạn ở.
Mặc dù cô ta chưa kịp dụ dỗ Vương Phái Đông sang tên bất động sản cho mình, nhưng ông ta vẫn đưa cho cô ta một số tiền đủ để ở trong một khách sạn, Ôn An An vẫn có thể sống tạm qua ngày.
Nhưng sau đó thì sao?
Số tiền Vương Phái Đông đưa cho cô ta tiêu vặt, nhìn thì thấy rất nhiều, nhưng không thể mua nhà ở Dạ Đô được.
Cô ta đường đường là cô chủ cao quý của nhà họ Ôn mà không có nổi một tài sản riêng, chỉ có thể ở khách sạn!
Làm sao cô ta có thể sống cuộc sống như thế này được chứ?
Ôn Minh Viễn và Đường Thuỷ Tinh, tại sao họ lại nhẫn tâm như thế?
Nuôi chó hơn hai mươi năm còn có tình cảm, tại sao họ có thể tuyệt tình với cô đến thế?
Giá như khi Ôn An An rời khỏi nhà họ Ôn, họ có thể chu cấp cho cô ta một ít tài sản phòng thân thì cô ta cũng sẽ không hận bọn họ đến vậy.
Nhưng bọn họ trị giá hơn cả triệu, cũng chẳng chia cho cô ta một xu, cứ để mặc cô ta sống không bằng chết như thế.
Họ quá vô tình, vô tình vô nghĩa, không bằng súc sinh.
Cô ta thầm mắng tất cả người nhà họ Ôn, Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê, nhưng dù mắng bao nhiêu cũng không thay đổi được tình hình hiện tại của cô ta.
Ôn An An không còn cách nào khác là thu dọn hành lý, đặt xe bằng điện thoại di động và tìm một khách sạn để ở trước.
Hai ngày sau, cuối cùng Vương Phái Đông cũng qua bốn tám tiếng và nhìn thấy bầu trời xanh tự do bên ngoài một lần nữa.
Ông ta phi như bay về nhà, dự định cố gắng chuyển càng nhiều tiền càng tốt vào tài khoản ở nước ngoài của mình, sau đó chuyển bộ sưu tập thư pháp cổ và đồ trang sức của mình vào một két sắt của một ngân hàng không ai biết.
Vốn dĩ ông ta không muốn để ai đứng tên tài sản của mình cả vì cảm thấy dù có bị kết án thì vài năm nữa sẽ được ra tù.
Khi ra tù, chỉ cần có tiền trong tay, ông ta vẫn có thể thoải mái sống phần đời còn lại.
Vì vậy, ông ta phải nắm chặt tiền trong tay, chỉ khi có tiền trong tay, lỡ phải ngồi tù, sau khi mãn hạn vẫn có thể tiếp tục sống tốt.
Ông ta đã lên kế hoạch hết rồi, nhưng luật sư của ông ta đột nhiên liên lạc tới, nói rằng Ôn An An muốn ly hôn với ông ta phải chia tài sản, con trai ông ta đã đuổi Ôn An An ra khỏi nhà nhưng cô ta không chịu đi, cứ luôn miệng nói cô ta là vợ ông ta, được phép sống trong ngôi nhà đó.
Ông ta lập tức nổi giận.
Ông ta bị rơi xuống bước đường này, tất cả đều tại Ôn An An hại, cô ta chính là một ngôi sao chổi đã huỷ hoại cuộc đời ông ta, vậy mà còn muốn chia tài sản ư?
Ông ta rất tức giận và nói với luật sư rằng mình và Ôn An An đã ký một thỏa thuận tài sản trước khi kết hôn, cô ta không có tư cách để đòi chia tài sản.
Nhưng luật sư nói rằng theo thỏa thuận tài sản trước hôn nhân mà ông ta đã ký với Ôn An An, một nửa giá trị gia tăng tài sản sau khi kết hôn thuộc về Ôn An An, và chỉ cần Ôn An An vẫn là vợ của ông ta thì vẫn có đủ điều kiện để sống trong căn nhà mà ông ta đứng tên.
Ông ta hận Ôn An An thấu xương, sao lại có thể bằng lòng để cô ta sống trong căn nhà do ông ta đứng tên được chứ?
Vì vậy, ông ta đã đồng ý ký một thỏa thuận trao tặng để trao tất cả bất động sản và nhà cửa đứng tên mình cho con trai, để Ôn An An không còn sống trong ngôi nhà của nhà họ Vương nữa.
Sau đó, ông ta đã nhờ luật sư soạn đơn ly hôn, đảm bảo rằng ông ta sẽ ly hôn với Ôn An An càng nhanh càng tốt.
Sở dĩ ông ta bị nhà họ Cố nhắm đến là vì bị Ôn An An liên lụy, có lẽ sau khi ông ta và Ôn An An ly hôn, nhà họ Cố sẽ tha cho ông ta một con đường sống.
Luật sư của ông ta đã tìm gặp Ôn An An, nhưng cô ta kiên quyết không đồng ý ly hôn trừ khi cô ta được chia một ngàn vạn tiền mặt, một cửa hàng và một căn biệt thự.
Ôn An An là cái gai trong mắt của nhà họ Cố, nếu Vương Phái Đông dám cho Ôn An An nhiều tài sản như vậy, chẳng phải ông ta sẽ chống lại nhà họ Cố sao?
Nếu chống lại nhà họ Cố, ông ta sẽ chết nhanh hơn.
Ông ta không đồng ý với yêu cầu của Ôn An An, cô ta có chết cũng không ly hôn.
Ôn An An không chịu ký đơn ly hôn, ông ta đành phải đưa ra toà.
Đưa ra toà, nhanh nhất cũng phải sáu tháng sau mới được gọi, đến lúc đó, mọi thứ đều đã nguội lạnh rồi.
Ông ta không đợi lâu được nên ngày đêm trông ngóng để ra khỏi trại tạm giam, việc đầu tiên là cất giấu tài sản, việc thứ hai là tìm Ôn An An, buộc cô ta phải ký đơn ly hôn.
Phải làm gì trước, kế tiếp làm gì, ông ta đã lên kế hoạch cả rồi. Nhưng khi vừa bước vào nhà, con trai ông ta đã theo sau.
Người con trai đứng trước mặt lạnh lùng nhìn ông ta, ánh mắt không phải nhìn bố ruột mà là như nhìn một người xa lạ: “Bố, mẹ tỉnh rồi, mẹ nói muốn gặp bố.”
“Con nói gì?” Vương Phái Đông rùng mình: “Mẹ con đã tỉnh rồi à?”
“Đúng vậy.” Vương Ích Thước nói: “Ca phẫu thuật rất thành công, sáng nay mẹ vừa tỉnh lại, mẹ nói muốn gặp bố.”. Ngôn Tình Tổng Tài
Hai mắt Vương Phái Đông tối sầm lại, ông ta cảm thấy choáng váng... Vợ cũ của ông ta đã thực sự tỉnh lại!
Ông ta chạy trời không khỏi nắng.
Không.
Không đúng.
Ông ta và vợ cũ có cảm tình nhiều năm như vậy, hai người còn có hai đứa con chung, hẳn là bà ta không hy vọng con cái của họ có một người bố ngồi tù. Chỉ cần ông ta cầu xin vợ cũ đừng nói ra sự thật, nói rằng chính bà ta không cẩn thận tự ngã xuống cầu thang thì ông ta sẽ bình an vô sự.
Nghĩ đến đây, tinh thần của ông ta đột nhiên phấn chấn: “Mẹ con tỉnh rồi à, tốt quá. Đi, chúng ta đi thăm mẹ.”
Ông ta vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, Vương Ích Thước đứng ở phía sau nhìn bóng lưng của ông ta, nhếch miệng cười.
Vương Phái Đông nhanh chóng đến bệnh viện gặp vợ cũ là Hứa Như Lan.
Hứa Như Lan nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, trông rất yếu ớt, nhưng quả thực bà ta đã tỉnh, nhìn thấy Vương Phái Đông bước vào, ánh mắt bà ta lập tức trở nên lạnh lùng.
“Như Lan, bà không sao chứ? Làm tôi lo chết đi được.” Ông ta tỏ vẻ mừng rỡ, vội vàng chạy tới, ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, nắm tay Hứa Như Lan: “Như Lan, bà biết không, lúc bà hôn mê, tôi đã rất lo lắng, may mà bà đã tỉnh.”
“Thật sao? Tôi còn tưởng rằng ông mong tôi chết quách đi cho rồi chứ.” Hứa Như Lan nói chuyện vẫn còn yếu ớt và mơ hồ, nhưng nếu nghe kỹ sẽ nghe rõ những gì bà ta nói.
“Bà đang nói cái gì vậy? Dù chúng ta đã ly hôn nhưng bà vẫn là mẹ ruột của các con, đương nhiên tôi mong bà mau khỏi bệnh, kẻo các con lại đau lòng.” Vương Phái Đông sợ Hứa Như Lan sẽ nói toạc mọi chuyện ở trước mặt người khác nên quay lại nói với Vương Ích Thước: “Tiểu Thước, con ra ngoài trước đi, bố mẹ muốn nói chuyện riêng với nhau.”
“Được.” Vương Ích Thước thoáng nở một nụ cười chế giễu rồi yêu cầu các bác sĩ và y tá trong phòng đi ra ngoài với anh ta.
Trong phòng chỉ còn lại Vương Phái Đông và Hứa Như Lan, ông ta đang ngồi cạnh giường bệnh nắm tay Hứa Như Lan, lập tức quỳ phịch xuống đất.