Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối

Chương 330




Ôn An An, cô ta thực sự đã âm mưu tính kế với vợ và con trai của gia chủ nhà họ Cố!

Cô ta có mấy cái mạng chứ?

Đáng hận nhất chính là Ôn An An đã liên lụy đến ông ta!

Giờ ông ta đã hiểu mọi thứ.

Ông ta hiểu vì sao chuyện về vợ cũ đã qua bao lâu nay bỗng bị lật tẩy, tìm ra bằng chứng.

Ông ta đã bị Ôn An An làm hại rồi!

Giờ phút này, trong lòng ông ta đều là hối hận.

Nếu biết có ngày hôm nay, ông ta đã tránh xa Ôn An An, cho dù Ôn An An ôm đùi van xin ông ta, ông ta cũng sẽ tát rồi đuổi cô ta đi!

Đúng là hồng nhan gây tai họa.

Luật sư nói: "Chủ tịch Vương, tình hình hiện tại rất bất lợi cho ông. Tôi đề nghị ông nên nhận tội, khai nhận để hưởng sự khoan hồng."

“Có thể… Có thể cuộc phẫu thuật sẽ thất bại?” Vương Phái Đông chớp lấy một cơ hội.

Luật sư nói: "Cho dù ca phẫu thuật của vợ cũ không thành công, nhưng bằng chứng bây giờ về cơ bản có thể kết tội ông."

"Tại sao? Chẳng lẽ chỉ một lời nói hồ đồ của Vương Tuấn Bình lad có thể kết tội tôi sao?" Vương Phái Đông không cam tâm.

Luật sư nói: “Với một trăm vạn mà ông đưa cho Vương Tuấn Bình, ông đã dùng một trăm vạn để mua chuộc Vương Tuấn Bình, điều này không được pháp luật cho phép. Chỉ cần bên kia thuê luật sư giỏi, chúng ta không thể thắng vụ kiện này đâu."

“Ý anh là, dù ca phẫu thuật của Hứa Như Lan có thành công hay không, thì tôi cũng chạy trời không khỏi nắng, đúng không?” Mặt Vương Phái Đông tái mét.

Ông ta không muốn vào tù.

Ông ta mới ngoài năm mươi tuổi, giàu có, quyền thế, có quan hệ tốt, đây là lúc ông ta có sự nghiệp thành công, hào khí xuân sắc, sống cuộc sống hưởng thụ.

Nếu bị giam cầm, tất cả những gì còn lại là tra tấn và giày vò, cuộc đời của ông ta sẽ kết thúc!

"Đúng," Luật sư khẳng định nói: "Còn nữa, chính chủ tịch tập đoàn Cố Thị đã đưa ông vào... chủ tịch Vương, ông nghĩ xem, với thực lực của tập đoàn Cố thị, ông còn có thể ra ngoài được không?"

Khuôn mặt của Vương Phái Đông còn khó coi hơn.

Đúng.

Làm sao ông ta có thể quên rằng chính chủ tịch tập đoàn Cô thị đã đưa ông ta vào đây chứ.

Với sức mạnh và khả năng của tập đoàn Cố thị, làm thế nào cũng sẽ tìm ra cách chứng minh ông ta có tội.

Không những vậy, ngay cả khi ông ta may mắn tìm ra kẽ hở của pháp luật và thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật, tập đoàn Cố thị cũng có khả năng khiến ông ta mất tất cả và không còn gì.

Đến lúc đó, ông ta có thể còn tệ hơn là ngồi tù. Cuối cùng ông ta cũng nhận ra rằng ông ta đã không còn lối thoát.

Từ ngày yêu Ôn An An, ông ta đã từng bước đi vào ngõ cụt.

Ngay cả khi ông ta không đẩy Hứa Như Lan xuống cầu thang, chỉ với thân phận là chồng của Ôn An An, tập đoàn Cố thị sẽ không bỏ qua cho ông ta.

Ông ta đã bị con điếm Ôn An An đó hại thảm rồi!

Sớm biết có ngày hôm nay...

Nhưng làm sao có thứ gì trên đời này mà biết trước được ngày hôm nay chứ?

Ông ta bị dục vọng mê hoặc, tuổi đã cao còn không chịu yên, nhất quyết đòi ly hôn với vợ, cưới một cô gái trẻ đẹp, ham muốn được sung sướng.

Ông ta lại quên mất, một cô gái trẻ trung xinh đẹp ngoan hiền, ai lại gả cho ông ta là một lão già sống dở chết dở chứ?

Trước đó ông ta như bị ma mê hoặc, cảm thấy Ôn An An bị sức quyến rũ của mình chinh phục, mới có thể yêu ông ta và cưới ông ta.

Giờ đây, ông ta chợt nhận ra lý do Ôn An An lấy ông ta là vì cô ta không còn sự lựa chọn nào tốt hơn.

Một người phụ nữ tàn nhẫn và thủ đoạn như vậy, ai xui xẻo thì người đó gánh, người khác thông minh, chỉ có ông ta là ngu ngốc thôi.

Hiện tại ông ta hận Ôn An An đến chết đi sống lại, ông ta nóng lòng muốn bóp cổ cô ta để giải trừ hận thù!

Ông ta nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Khi nào tôi có thể đi ra ngoài?"

Luật sư ngập ngừng: "Bốn mươi tám giờ sau, nếu vợ cũ của ông vẫn chưa tỉnh dậy và cảnh sát không có bằng chứng mới, tôi có thể bảo lãnh cho ông, nhưng nếu vợ cũ của ông tỉnh lại trong thời gian ông được bảo lãnh, ông sẽ mất đi quyền thú tội, cho nên tôi kiến nghị ông nên thú tội đi…”

“Không được, tôi phải đi ra ngoài!” Vương Phái Đông nghiến răng: “Tôi còn rất nhiều chuyện phải giải quyết!”

Ông ta phải tự tay xử lý Ôn An An, nếu không thì khó giải được hận trong lòng.

Hơn nữa, điều quan trọng hơn chính là... Trước khi vào tù phải chuyển tài sản của mình, nếu không, khi con cái biết Hứa Như Lan bị mình đẩy xuống, không biết sẽ có thái độ như thế nào với ông ta nữa.

Các con của ông ta vốn đã có mâu thuẫn với ông ta vì việc ông ta kết hôn với Ôn An An, nếu như lại biết mình đẩy Hứa Như Lan xuống cầu thang, sợ là con cái sẽ tiếp tay chiếm lấy tài sản của ông ta.

Nếu may mắn, ngay cả khi bị kết án, có ba năm thì ông ta còn có thể ra ngoài.

Nhưng sau khi ra ngoài, ông ta phải có tiền để có thể tiếp tục sống tốt cuộc sống của mình. Không có tiền thì coi như xong đời.

"Được rồi", Ông ta kiên quyết đi ra ngoài, luật sư không còn cách nào khác đành phải nghe theo: "Nếu cảnh sát không có chứng cứ mới trong vòng 48 giờ, tôi sẽ giải quyết các thủ tục bảo lãnh cho ông."

Sau khi hai người đạt được thỏa thuận, luật sư rời khỏi đồn cảnh sát, quay trở lại xe, lấy điện thoại di động ra, gọi cho con trai của Vương Phái Đông là Vương Ích Thước: "Sếp Vương."

Vương Ích Thước hỏi: "Thế nào?"

"Ông ta không nhận tội, nhưng tôi đã thử thăm dò trên chứng cứ tội tỗi của ông ta, ông ta không phản bác." Luật sư nói. "Vương Tuấn Bình có lẽ không nói dối. Mẹ cậu thực sự đã bị bố cậu đẩy xuống cầu thang."

Ông ta đã bị Vương Ích Thước mua chuộc, vì vậy khi ông ta nói chuyện với Vương Phái Đông vừa rồi, ông ta đã gài bẫy cho Vương Phái Đông.

Vương Phái Đông không thú nhận rằng Hứa Như Lan đã bị ông ta đẩy xuống cầu thang, nhưng ý trong lời nói của ông ta đã chứng tỏ điều ngược lại.

Điều này đủ cho thấy Hứa Như Lan đã bị Vương Phái Đông đẩy xuống cầu thang.

Đầu bên kia điện thoại, Vương Ích Thước nắm chặt tay, sắc mặt tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi, một lúc sau mới nhả ra mấy chữ: "Tôi biết rồi."

Cúp điện thoại, anh ta thô bạo quét những thứ trên bàn làm việc xuống đất.

Hai tay chống bàn, thở hổn hển hồi lâu mới ấn vào điện thoại nội bộ: "Chuẩn bị xe, đi biệt uyển Tây Sơn."

Biệt uyển Tây Sơn là nơi bố anh ta và Ôn An An sinh sống.

Sau khi bố và Ôn An An có được giấy chứng nhận kết hôn, muốn đưa Ôn An An trở về nhà chính, anh ta và chị em gái đã ồn ào một hồi, Ôn An An không vào nhà được nên cô ta vẫn sống ở biệt uyển suốt thời gian qua.

Sau khi chạy tới biệt uyển Tây Sơn, anh ta xông vào phòng khách, nhìn thoáng qua đã thấy Ôn An An nép vào ghế sô pha, trong lòng có một con mèo, trên tay còn cầm điện thoại di động đang trò chuyện, trên mặt lộ ra nụ cười thanh tú, trang điểm tinh xảo.

Nhìn thấy Vương Ích Thước xông vào, cô ta liếc nhìn Vương Ích Thước một cái rồi cười nói với điện thoại: "Em còn có chuyện phải làm, không nói chuyện với anh nữa, gọi lại sau nhé."

Cô ta cúp điện thoại, để sang một bên, ôm con mèo đứng dậy: "A Thước, sao lại đến đây?"

Giọng nói của cô ta trầm mặc, chiếc áo choàng ở nhà màu đỏ rượu không che chắn đủ, lộ ra một vùng da thịt trắng nõn và non nớt, cô ta đứng ở đó xinh đẹp sống động, mê hoặc và quyến rũ không thể tả, nhưng Vương Ích Thước chỉ cảm thấy ghê tởm.