"Chị Thái Vi..." Cố Lạc Hàn ngập ngừng.
Trong tiềm thức, anh ấy nhớ những gì anh cả và Cố Lạc Bạch đã nói với mình.
Anh cả và em trai của anh ấy nói rằng sau khi Tề Thái Vi ra khỏi trại giam, cô ta sẽ muốn kết hôn với anh ấy...
Bây giờ, Tề Thái Vi đề nghị được về nhà với anh ấy.
Chẳng lẽ anh cả và em trai thật sự đoán đúng ư?
Tề Thái Vi thực sự muốn... kết hôn với anh ấy?
Không.
Sẽ không.
Chị Thái Vi chỉ coi anh ấy là em trai của mình thôi.
Chị Thái Vi vừa trải qua chuyện nghiệt ngã như vậy, mẹ nuôi cũng không thèm để ý tới chị, hiện tại chị bất lực, trong tiềm thức muốn níu kéo anh ấy, người duy nhất còn ở bên chị, đó là điều hợp lý.
Chị Thái Vi chỉ coi anh ấy như một người em trai và một thành viên trong gia đình, và anh ấy không nên nghĩ mọi chuyện quá phức tạp.
Đúng.
Đúng là như thế!
Anh ấy hít một hơi thật sâu, quay đầu lại nói với Tề Thái Vi: "Chị Thái Vi, đừng sợ, chúng ta là chị em cùng nhau lớn lên, đương nhiên em sẽ chăm sóc chị, em..."
“A Hàn, rốt cuộc bây giờ chị cũng biết, ai là người đối xử tốt nhất với chị!” Tề Thái Vi không đợi anh ấy nói hết câu thì đã nhào vào lòng anh ấy, vòng tay qua cổ rồi vùi đầu vào vòng tay anh ấy và khóc: "A Hàn, cảm ơn em, cảm ơn em! Nếu không có em, chị thực sự không biết mình nên làm gì nữa..."
Thân thể Cố Lạc Hàn cứng đờ, cánh tay ở bên cạnh hắn cứng ngắc, không dám động đậy.
Giọng anh cả của anh ấy vang lên bên tai rất không thích hợp: Lúc trước người cô ta nhìn là anh, cô ta coi thường em nên không muốn gả cho em, nhưng khi cô ra ra khỏi trại giam, thanh danh của cô ta đã bị hủy hoại. Chưa kể, nếu tin tức nhà họ Cố đuổi cô ta và không chấp nhận thân phận cô họ nhà họ Cố truyền ra, đến lúc đó, cô ta có lẽ sẽ đồng ý gả cho em.
A Hàn, nếu sau này Tề Thái Vi thay đổi ý định và muốn kết hôn với em, cô ta nhất định sẽ nói rằng trải qua nhiều khó khăn, cô ta mới cảm thấy em là người đối xử tốt nhất với cô ta, em mới là tình yêu chân chính của cô ta, cho nên cô ta bị cảm động và yêu em, muốn gả cho em… Nếu cô ta nói như thế, em sẽ tin tưởng cô ta sao?”
Lúc này, giọng nói của Tề Thái Vi gần như trùng khớp với những gì anh cả từng nói...
Chẳng lẽ thật sự giống như những gì anh cả nói sao?
Anh ấy giật mạnh một cái và đẩy Tề Thái Vi ra.
Tề Thái Vi bị đẩy lùi về phía sau vài bước, kinh ngạc nhìn anh ấy: "A Hàn, em sao vậy?"
Nhìn thấy gương mặt phờ phạc, đôi mắt đỏ hoe đang khóc của cô ta, trái tim của Cố Lạc Hàn dịu lại: "Không sao, ý em là, chúng ta đi thôi, những người khác đang nhìn đó..."
Tề Thái Vi quay lại và nghiến răng: "Cả đời này tôi sẽ không bao giờ trở lại một nơi như vậy nữa!"
Ở đây thật kinh khủng!
Cô ta thề rằng sẽ không bao giờ đến đây lần nào nữa!
Đầu óc Cố Lạc Hàn hỗn loạn đến mức không nghe thấy cô ta nói gì, ngơ ngác đi về phía xe.
Tề Thái Vi đuổi theo, nắm lấy cánh tay anh ấy, lo lắng hỏi: "A Hàn, em sẽ không đuổi chị đi đúng không? Chị rất sợ, không dám về nhà một mình, em cho chị ở một thời gian, chờ tâm trạng của chị tốt hơn, em đưa chị về nhà chị, được không?”
Cô ta cẩn thận hỏi với vẻ mặt đầy lo lắng và sợ hãi, nhưng Cố Lạc Hàn không nhẫn tâm từ chối, chỉ đành phải gật đầu: "Được."
Trái tim treo lơ lửng của Tề Thái Vi cuối cùng cũng rơi xuống.
Tốt.
Cố Lạc Hàn không thay đổi.
Sau sự việc này, không cần phải nghĩ đến việc kết hôn với Cố Thời Mộ, không chỉ vậy, những gia đình giàu có khác ở Dạ Đô cũng không thèm quan tâm cô ta.
Cô ta là người phụ nữ từng vào trại giam, có tiền án, chỉ cần những nhà cần chút sĩ diện thì sẽ không cho cô ta vào cửa.
Tiếc rằng trước đây cô ta bị Cố Thời Mộ mê hoặc, chỉ có thể nhìn Cố Thời Mộ với đôi mắt đầy hoa mĩ, cô ta không muốn lấy ai ngoại trừ anh.
Bây giờ, không nói đến những đại gia hàng đầu, đại gia hạng nhất, ngay cả những gia tộc danh tiếng hạng hai, hạng ba, thậm chí là không nổi cũng không chọn cô ta.
Sự lựa chọn duy nhất của cô ta lúc này là Cố Lạc Hàn.
Cô ta phải nhanh chóng kết hôn với Cố Lạc Hàn.
Chỉ cần kết hôn với Cố Lạc Hàn, cô ta vẫn sẽ là một tiểu thư giàu có trong tầng lớp thượng lưu.
Phần còn lại của cuộc đời cô ta vẫn tươi đẹp và giàu có.
Những thiên kim tiểu thư trước đây đã ghen tị với cô ta thì sẽ vẫn chỉ có thể nhìn ghen tị với cô ta trong tương lai thôi!
Cô ta sẽ không ngã ngựa và bị giẫm đạp dưới chân.
Cô ta có một tương lai tươi sáng ở phía trước!
Cô ta ôm chặt lấy cánh tay của Cố Lạc Hàn, như thể ôm lấy hy vọng duy nhất của mình lúc này.
Thân thể Cố Lạc Hàn cứng đờ, cả người không được tự nhiên, nhưng thông cảm vì cô ta vừa trải qua khó khăn, giống như một con chim sợ hãi nên anh ấy không đẩy cô ta ra.
Trên đường đi, cả hai đều không nói gì nhiều.
Đến nơi ở của Cố Lạc Hàn, Cố Lạc Hàn mở cửa và thấy có người trong phòng khách.
Không chỉ một, mà là ba.
Cố Lạc Bạch đang nằm trên ghế sô pha một cách không nghiêm túc, khi nhìn thấy Cố Lạc Hàn dẫn Tề Thái Vi vào phòng khách, anh ta uể oải vẫy tay với Cố Lạc Hàn: "Chào anh hai, chào buổi sáng!"
Cố Lạc Hàn: "... Tại sao em lại ở đây?"
Nơi ở riêng của anh ấy là một căn hộ thông tầng rộng ba trăm mét vuông có khóa kết hợp ở cửa, mà anh cả và hai em trai của anh ấy đều biết.
Mặc dù biết mật khẩu của ổ khóa kết hợp của anh ấy, nhưng Cố Lạc Bạch cho rằng anh ấy không thú vị và hiếm khi đến chỗ anh ấy để qua đêm, phần lớn đều đến công ty tìm anh ấy.
Sao hôm nay anh ta lại đột ngột đến vậy?
Lại còn không mời mà đến!
“Đương nhiên là em tìm anh!” Cố Lạc Bạch đứng lên, đi tới trước mặt anh ấy nở nụ cười: “Anh hai, anh cả tính ra được, đoán là anh sẽ đưa Tề Thái Vi đến nhà anh, cho nên em đặc biệt đưa hai người đến để chăm sóc các anh đó, uy... "
Anh ta ngoắc ngoắc ngón tay về phía một nam một nữ đang đứng bên ghế sô pha: "Họ là vệ sĩ và trợ lý được anh cả lựa chọn cẩn thận cho anh. Hai người họ là anh em. Anh trai tên là Cố Thu Thật, và em gái tên là Cố Đông Quả. Anh trai là vệ sĩ, còn em gái là trợ lý sinh hoạt, và họ sẽ chăm sóc anh 24/24! Anh hai..."
Anh ta nâng cánh tay lên, đặt lên vai Cố Lạc Hàn một cách nghiêm túc: "Anh cả đột nhiên ân cần và hào phóng tặng cho anh một túi quà sang trọng như vậy, anh có ngạc nhiên và vui mừng không?"
Cố Lạc Hàn: "..."
Anh ấy có thể nói rằng anh ấy chỉ ngạc nhiên chứ không hề vui mừng không?
Cố Lạc Bạch đợi một lúc, thấy anh ấy không đáp, nhướng mày hỏi: "Sao thế? Anh không thích à?"
Cố Lạc Hàn định nói thì bị anh ta cắt ngang: "Anh không thích thì cũng vô dụng, anh cả đã tặng rồi, chẳng lẽ anh còn dám trả lại ư? Này, Em chỉ đến đưa người thôi, anh muốn trả thì đến gặp anh cả mà trả.”
Cố Lạc Hàn: "..."
Có phải anh cả của anh ấy đang giúp anh ấy đề phòng chị Thái Vi không?
Anh cả đúng thật là...
Anh ấy không nói nên lời.
Anh ấy gật đầu: "Cảm ơn anh cả."
“Không cảm ơn em sao?” Cố Lạc Bạch bất mãn: “Nếu không phải anh là anh trai của em, anh sẽ không quan tâm đến những chuyện tầm thường như vậy đâu! Anh không cảm ơn em à?"
Cố Lạc Hàn: "... Anh không có em trai, cảm ơn!"