Hứa Liên Kiều lắc đầu: “Không phải cô nói, cô và Cố Thời Mộ chỉ là vợ chồng trên giao ước, không có tình cảm thật ư? Tôi không muốn khiến cô phải nợ ân tình của người khác.”
“Không sao đâu.” Đường Dạ Khê nói: “Cho dù bạn bè bình thường, khi gặp khó khăn, nhờ bạn bè giúp đỡ cũng là chuyện thường tình mà, đúng không? Chúng ta không bảo anh ấy báo thù cho cô mà chỉ bảo anh ấy cho chúng ta ý kiến về việc này. Ba ông thợ giày bằng một Gia Cát Lượng, biết đâu anh ấy sẽ có cách gì đó ổn thỏa thì sao.”
Hứa Liên Kiều do dự gật đầu: “Được, vậy cô hỏi anh ta đi, nhưng cô đừng miễn cưỡng người ta nhé, anh ta muốn giúp thì giúp, nếu thấy khó xử thì thôi.”
“Cô yên tâm đi, tôi có chừng mực mà.” Đường Dạ Khê vỗ vai cô ấy: “Được rồi, chuyện báo thù chúng ta hãy suy nghĩ, bàn bạc cho kỹ. Dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng nhất định sẽ giúp cô báo thù. Bây giờ, để tôi đưa cô đi xem phòng ở của mình trước, cô đã bên ngoài khá lâu, hiếm khi mới quay về, nhất định phải nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Đường Dạ Khê đưa Hứa Liên Kiều đến căn phòng mà cô đã chuẩn bị sẵn cho cô ấy, đưa cô ấy đi xung quanh một vòng ngắm nghía, sau đó hỏi: “Thế nào? Cô thấy hài lòng chứ? Xem xem còn thiếu thứ gì để tôi nhờ người mua.”
Đường Dạ Khê thấy cô ấy không chú tâm lắm, tâm tư vẫn đặt hết ở chuyện báo thù.
Cô bất lực vỗ vai Hứa Liên Kiều, nói: “Được rồi, cô đừng nghĩ nữa, đi tắm đi, làm quen với môi trường một chút. Tắm xong thì nghỉ ngơi, khi nào đến giờ ăn cơm tôi sẽ gọi cô, chúng ta cùng đi ăn nhé.”
Hứa Liên Kiều gật đầu, tiễn Đường Dạ Khê ra ngoài.
Đường Dạ Khê đẩy cô ấy vào trong, nói: “Được rồi mà, cô đừng khách sáo với tôi làm gì, mau đi tắm rồi đi ngủ đi, ngoan.”
Khóe miệng Hứa Liên Kiều không khỏi cong lên, nhẹ nhàng ôm lấy Đường Dạ Khê, nói: “Khê Khê, cảm ơn cô, cô thật tốt.”
“Nếu đã biết tôi tốt rồi thì phải nghe lời đó, biết chưa? Hãy tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ giúp cô. Mau đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi!” Đường Dạ Khê vỗ vỗ lưng cô ấy, giúp cô ấy đóng cửa từ bên ngoài.
Cô rời khỏi phòng của Hứa Liên Kiều, đi xuống lầu, nhìn thấy Cố Tần bèn nói với anh ta: “Tiểu Tần, phiền anh giúp tôi một việc.”
Cố Tần vội vàng nói: “Mợ chủ, cô đừng khách sáo như vậy, có chuyện gì cô cứ căn dặn là được ạ.”
Đường Dạ Khê mỉm cười, lịch sự nói: “Bạn của tôi... chính là cô gái vừa cùng tôi lên lầu đó, tôi lo cô ấy sẽ làm chuyện ngốc nghếch gì đó, anh có thể giúp tôi tìm một người canh chừng cô ấy không? Đừng để cô ấy ra ngoài một mình, nếu cô ấy ra ngoài, anh phải bảo người đó lập tức nói cho tôi biết.”
“Không thành vấn đề!” Cố Tần gật đầu: “Mợ chủ yên tâm, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Đường Dạ Khê cảm ơn anh ta, quay trở lại văn phòng và gọi cho Cố Thời Mộ.
Lúc nhận được điện thoại của cô, Cố Thời Mộ đã rất ngạc nhiên: “Có chuyện gì ư?”
“Ừm.” Đường Dạ Khê nói: “Có một chuyện em muốn nhờ anh giúp, không biết có gây phiền phức cho anh không?”
“Không sao.” Cố Thời Mộ nói: “Em là mẹ của các con trai anh. Anh có trách nhiệm giúp em giải quyết những phiền não mà, như thế không gọi là gây phiền phức cho anh. Có chuyện gì em nói đi.”
“Cảm ơn anh.” Đường Dạ Khê nói lời cảm ơn, sau đó kể cho Cố Thời Mộ nghe chuyện của Hứa Liên Kiều: “Kiều Kiều muốn báo thù, nhưng cô ấy không suy nghĩ kỹ đã liều lĩnh hấp tấp như vậy, lúc thì nói muốn giết Từ Tú Huỳnh, lúc lại nói muốn hạ độc bà ta. Em rất lo cô ấy sẽ làm chuyện ngốc nghếch. Nhưng chuyện đó đã xảy ra hơn mười năm trước, bây giờ rất khó để tìm được chứng cứ. Vì thế em muốn hỏi anh có cách gì hay có thể giúp Kiều Kiều trả thù không?”
“Đương nhiên là có rồi!” Cố Thời Mộ lập tức đáp một cách không hề do dự: “Anh còn tưởng là chuyện gì to tát mà khiến em nghiêm túc như vậy. Lúc điều tra Từ Cẩm Điềm, anh đã từng điều tra về nhà họ Từ. Nhà họ Từ đã sa sút, chỉ là một gia tộc sa cơ thất thế. Em muốn giúp Hứa Liên Kiều báo thù, khiến nhà họ Từ khuynh gia bại sản, mất hết tất cả, đúng không?”
“Không đơn giản như vậy đâu.” Đường Dạ Khê nói: “Em thấy ý của Kiều Kiều là muốn Từ Tú Huỳnh và người đàn ông ở cùng Từ Tú Huỳnh lúc gây ra tai nạn phải đền mạng cho bố mẹ cô ấy.”
“Vậy à...” Cố Thời Mộ mỉm cười: “Nếu như vậy thì em nên khuyên nhủ cô ấy. Con người ấy à, chết rồi thì chẳng còn biết gì nữa, cách báo thù tốt nhất không phải là khiến kẻ thù của mình phải chết, mà là khiến kẻ đó sống không bằng chết!”
Đường Dạ Khê: “...”
Nghe có vẻ... cũng rất có lý.
“Được, em sẽ nói chuyện với Kiều Kiều.” Đường Dạ Khê đã bị thuyết phục và cô tin chắc rằng Hứa Liên Kiều cũng sẽ bị thuyết phục: “Nhưng... Từ Tú Huỳnh là vợ của cậu hai em, là bà hai của nhà họ Đường. Nhà họ Từ khuynh gia bại sản vẫn sẽ có nhà họ Đường bảo vệ bà ta, cho dù nhà họ Từ có phá sản đi chăng nữa thì bà ta cũng sẽ không thể rơi vào tình cảnh sống không bằng chết được.”
“Vậy thì hãy khiến cậu hai em ly hôn với bà ta, đuổi bà ta ra khỏi nhà họ Đường.” Cố Thời Mộ nói: “Lúc trước, khi anh điều tra chuyện em bị vu oan khi còn ở nhà họ Đường, anh cũng đã tiện thể điều tra luôn cả bà ta. Bà ta rất yêu cậu hai em, khiến bà ta ly hôn với ông ấy, đuổi bà ta ra khỏi nhà họ Đường, khiến bà ta mất đi vị trí bà hai của nhà họ Đường đã đủ khiến bà ta thấy đau khổ rồi.”
“Nhưng sao cậu hai em có thể vô duyên vô cớ ly hôn với Từ Tú Huỳnh được?” Đường Dạ Khê nói: “Tình cảm của cậu hai với Từ Tú Huỳnh vẫn rất tốt, hơn nữa, bà ta đã sinh cho cậu hai em hai người con trai. Cậu hai em sẽ không ly hôn với bà ta đâu.”
“Nếu là bây giờ thì đương nhiên là cậu hai em sẽ không làm vậy, nhưng khi ông ấy biết Từ Tú Huỳnh là hung thủ giết người thì sao?” Cố Thời Mộ nói: “Chuyện của năm đó, anh sẽ cố gắng hết sức nhờ người tìm lại bằng chứng. Nếu không tìm lại được cũng không sao, anh sẽ nghĩ cách khiến chính miệng Từ Tú Huỳnh thừa nhận chuyện năm xưa. Chỉ cần bà ta chính miệng thừa nhận, Đường Du Nhiên sẽ biết rốt cuộc vợ mình là một con người như thế nào, đến lúc đó, ông ta còn bằng lòng để Từ Tú Huỳnh làm vợ mình nữa hay không?”
“Anh có cách khiến Từ Tú Huỳnh tự mình nói ra chuyện năm đó ư?” Đường Dạ Khê nói: “Nếu anh có cách khiến bà ta đích thân thừa nhận chuyện đó, vậy chẳng phải là pháp luật có thể định tội bà ta hay sao?”
“Có thể định tội người đàn ông đi cùng Từ Tú Huỳnh, nhưng không thể định tội bà ta.” Cố Thời Mộ nói: “Theo mô tả của Hứa Liên Kiều thì Từ Tú Huỳnh chỉ đẩy mẹ cô ấy một cái, người đâm chết bố mẹ Hứa Liên Kiều là người đàn ông ở cùng với Từ Tú Huỳnh, chứ không phải bà ta. Nếu mời luật sư giỏi, khả năng bà ta được trắng án là rất lớn.”
Đường Dạ Khê rơi vào trầm tư, lẩm bẩm: “Thật quá bất công...”
“Đúng vậy, có đôi lúc pháp luật cũng bất lực như thế đấy.” Cố Thời Mộ nói: “Anh đoán, người đàn ông mà Hứa Liên Kiều nói trông rất giống Từ Tú Huỳnh kia hẳn là anh trai bà ta, Từ Lộ Vĩ. Anh sẽ sai người điều tra ông ta, sau đó vạch ra một kế hoạch chi tiết dựa theo tình hình. Nhưng trước khi có thể giúp Hứa Liên Kiều báo thù, anh muốn nói chuyện riêng với cô ấy.”
“Được, em sẽ thu xếp. Buổi tối chúng ta cùng đi ăn đi, ăn xong anh có thể vào thư phòng nói chuyện với Kiều Kiều.” Đường Dạ Khê nghĩ là Cố Thời Mộ muốn hỏi thêm Hứa Liên Kiều về chi tiết cụ thể nên đồng ý ngay lập tức.
Hai người trò chuyện thêm vài câu, sau đó Cố Thời Mộ cúp máy rồi lập tức gọi cho tổ đội thông tin của mình, nhờ người của đội thông tin điều tra về vụ tai nạn xe hơi có liên quan đến hai anh em Từ Tú Huỳnh mười sáu năm về trước.