Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối

Chương 203




Bách Lí Tuỳ Băng cười mỉa: “Ông trời nhất định có mắt, đứa con hoang đó chỉ giống mẹ vài phần thôi, nhưng lại rất giống với người bố ruột kia, tên đó đứng cạnh bố ruột hắn thì chỉ cần có mắt cũng thấy rõ họ có quan hệ máu mủ…”

Bách Lí Tuỳ Băng tặc lưỡi hai tiếng: “Khê Khê, em không thấy sắc mặt của bố anh lúc đó đâu, còn khó coi hơn giẫm phải phân, suýt thì hộc máu tại chỗ.”

Đường Dạ Khê thấy anh ta vui đến nỗi luống cuống tay chân, cũng vui lây: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó?” Bách Lí Tuỳ Băng bưng ly cà phê lên nhấp một hớp, hắng lại giọng: “Ông bố tồi của anh mất hết cả mặt mũi, vừa phẫn nộ vừa xấu hổ nên rời khỏi buổi tiệc ngay lập tức, người đàn bà kia cũng theo về, có thể nói rằng thân thế của con trai bà ta chính là quả bom hẹn giờ, chỉ cần thân thế của con bà ta bị làm sáng tỏ thì hai mẹ con bà ta cũng nổ banh xác theo, bà ta không thể thừa nhận đứa con hoang ấy không phải con ruột bố anh, bà ta muốn tiếp tục lừa ông ta, khiến bố anh phải tin đứa con hoang ấy là con ruột bố anh thật sự.”

“Nhưng bố anh sẽ không tin nữa,” Đường Dạ Khê nói chắc nịch: “Chuyện thế này nếu không nghi ngờ thì còn giấu được, chỉ cần bị nghi ngờ rồi thì không thiếu cách để xác nhận sự thật, trừ phi bố anh giả ngơ, tự nguyện để bà ta lừa, nếu không Tiết Cầm không có cách nào để gạt bố anh nữa.”

Tiết Cầm là tên của mẹ kế Bách Lí Tuỳ Băng.

Một cái tên rất thơ, nghe nói người cũng xinh đẹp, là một người đẹp hiếm có, chỉ tiếc là người đẹp như hoa nhưng lòng dạ như rắn, là một con rắn xinh đẹp.

“Đúng.” Bách Lí Tuỳ Băng nói: “Bên cạnh bố anh có một vệ sĩ, anh ta đã bị anh trai anh mua chuộc… thật ra cũng không thể nói là bị anh trai mua chuộc, vệ sĩ đó từng nhận ân huệ của mẹ anh, nể tình mẹ anh đã giúp đỡ anh ta nên luôn muốn tìm cơ hội báo đáp bọn anh.”

“Tuy rằng vì anh ta rất xuất sắc, bố anh chọn làm vệ sĩ bên cạnh ông ta, nhưng trong lòng anh ta vẫn luôn hướng về bọn anh, nhớ đến bọn anh, tiếp tục ở lại cạnh bố anh cũng là hy vọng sớm có ngày có thể liên lạc được với hai anh em anh.”

“Anh trai biết anh ta đã từng nhận ơn của mẹ anh, sau khi về Lương Thành, người đầu tiên của nhà Bách Lí mà bọn anh liên hệ là anh ta, anh ta thấy anh trai thì vui mừng lắm, lập tức đồng ý làm nội gián của bọn anh.”

“Bây giờ thì sao?” Đường Dạ Khê hỏi: “Bây giờ anh ta vẫn ở nhà Bách Lí chứ?”

“Vẫn vậy.” Bách Lí Tuỳ Băng nói: “Anh ta tên Bách Lí Viêm, là cô nhi mà mẹ anh từng cứu trợ, hơn bọn anh vài tuổi thôi, bây giờ làm đội trưởng đội vệ sĩ ở nhà Bách Lí, rất khôi ngô, đặc biệt rất có bản lĩnh, đợi đến khi em tới Lương Thành, anh sẽ giới thiệu cho em biết.”

“Ồ ồ.” Đường Dạ Khê thở hắt một hơi.

Trong rất nhiều câu chuyện, kẻ làm gián điệp đều không có kết cục tốt.

Nhưng may thay anh vệ sĩ tốt bụng kia không sao.

Bách Lí Tuỳ Băng lại uống một hớp cà phê: “Anh vừa nói tới đâu rồi?... Ồ, nói đến Tiết Cầm muốn gạt bố anh tiếp… bố anh và Tiết Cầm cãi nhau một trận ở phòng khách, tiếng động to đến nỗi Bách Lí Viêm đứng ngoài phòng khách mà còn nghe rõ, sau khi hai người cãi xong, bố anh dường như đã bị Tiết Cầm thuyết phục thành công, liên lạc với người quen, sau đó đến trung tâm giám định làm giám định lại với đứa con hoang kia.”

Đường Dạ Khê nói: “Em thấy ông ta cũng chưa chắc đã bị Tiết Cầm thuyết phục mà tin Tiết Cầm, mà là ông ta không dám thừa nhận mà thôi, để một người đàn ông thừa nhận việc mình đã đuổi con ruột đi mà lại nuôi con của người đàn ông khác suốt mười mấy năm, quá khó.”

“Đúng là vậy,” Bách Lí Tuỳ Băng nói với giọng mỉa mai: “Ông bố tồi đấy không thích anh và anh trai nhưng lại yêu thương đứa con riêng kia lắm, sợ anh và anh trai ở lại nhà Bách Lí thì sẽ giành quyền thừa kế với tên kia, mở to mắt nhìn người đàn bà ấy ép bọn anh sống chết không xong, đành phải bỏ chạy khỏi nhà, bắt ông ta thừa nhận rằng ông ta xem con ruột mình như cỏ rác nhưng lại xem con người khác như báu vật, không khó sao được!”

Đường Dạ Khê hỏi: “Tiết Cầm chắc chắn sẽ nghĩ đủ mọi cách để làm giả kết quả giám định đúng không?”

“Đúng thế,” Bách Lí Tuỳ Băng nói: “Nhưng không có tác dụng gì, vốn dĩ bố anh cũng đa nghi không có lương tâm, nếu không cũng sẽ không để yên cho Tiết Cầm hành hạ bọn anh mà vẫn không làm gì, anh nghe nói, trước khi ông ta để đứa con riêng vào cửa, đã từng làm giám định thân thích, tờ giám định đó xác nhận họ có máu mủ.”

Đường Dạ Khê hỏi: “Lần đó là ông ta bị Tiết Cầm lừa đúng không?”

“Đúng,” Bách Lí Tuỳ Băng nói: “Ông ta đã bị lừa một lần, lần này không ngủ không nghỉ gì, cứ trừng mắt theo dõi, anh và anh trai cũng cho người theo dõi kĩ người của Tiết Cầm, Tiết Cầm không tìm thấy cơ hội động tay động chân nên kết quả giám định lần này chứng minh đứa con hoang kia không phải con ruột của bố anh.”

“Đúng là báo ứng!” Đường Dạ Khê thấy vô cùng hả dạ.

“Đúng là vậy,” Bách Lí Tuỳ Băng nói: “Bố anh tức điên lên, đánh Tiết Cầm dở sống dở chết tại chỗ, không những thế, sau khi ông ta đưa Tiết Cầm và đứa con hoang kia về nhà Bách Lí, ngày nào cũng tra tấn hai mẹ con kia…”

Anh ta vừa cười giễu vừa lắc đầu: “Chỉ tiếc là cậu anh nói với anh trai anh rằng, chúng ta xem chó cắn nhau trước đã, đợi chúng cắn xong rồi chúng ta mới ra tay, vậy nên bọn anh không thể nhìn thấy hiện trường nhưng anh lại nhìn thấy thi thể của Tiết Cầm!”

Anh ta chậc một tiếng, hai mắt phát sáng: “Khê Khê em không biết đâu, Tiết Cầm chết thảm lắm! Trước khi chết trên người chả chỗ nào lành lặn, vết thương do roi, bị bỏng, bị cắt thịt, cả người toàn vết thương, không chỗ nào bình thường, ông ta còn tìm mấy tên lưu manh tối nào cũng thay phiên ngủ với Tiết Cầm, ba ngày ba đêm không để Tiết Cầm thở một hơi!”

Nghĩ đến xác chết thảm hại không ra hình người của Tiết Cầm, anh ta uống cạn ly cà phê trong cốc rồi thoải mái nói: “Tiết Cầm sống không bằng chết kêu gào hết mấy ngày rồi mới chết, lúc ức hiếp hai anh em anh nở mày nở mặt cỡ nào, lúc chết thảm cỡ đấy!”

Đường Dạ Khê là một người dễ mềm lòng, nhưng sau khi biết được Tiết Cầm đã ngược đãi, sỉ nhục Bách Lí Tuỳ Băng và Bách Lí Ánh Hàn ra sao thì chút lòng thông cảm với bà ta cũng là xa xỉ.

“Như thế này thì tốt rồi,” Đường Dạ Khê nói: “Bố anh và Tiết Cầm chó cắn chó thì tay của anh và anh Hàn sẽ không bị vấy bẩn.”

“Đúng vậy.” Bách Lí Tuỳ Băng nói: “Cậu anh và anh trai cũng nói vậy! Hơn nữa, sau khi ông bố cặn bã giết Tiết Cầm, cậu anh gọi cảnh sát ngay, cảnh sát bắt bố anh với tội danh giết người, cậu anh nói thế thì anh và anh trai không cần nghĩ cách đối phó ông bố cặn bã đó nữa.”

Anh ta đưa hai bàn tay ra: “Cậu anh nói, dù thế nào đi nữa, ông bố tồi vẫn là bố ruột của bọn anh, bất kể bọn anh có bao nhiêu lý do, chỉ cần bọn anh ra tay với ông ta thì sẽ có người chỉ trích bọn anh bất hiếu, tuy rằng anh không hề quan tâm đến tiếng tăm gì nhưng cậu anh và anh trai thì có, nên anh cũng nghe theo họ.

‘Ừ,” Đường Dạ Khê gật đầu: “Cậu anh nói đúng, trên đời này luôn có những kẻ nói hay hơn làm, thích nói trên đời này không có ai là không phải làm cha làm mẹ, mặc kệ bố anh đã làm chuyện trời tru đất diệt gì đi nữa thì bởi vì ông ta là bố ruột của các anh, các anh chống đối bố thì sẽ có người nói các anh bất hiếu, các anh không đối đầu trực tiếp với ông ta là sáng suốt.”