Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối

Chương 200




Cô nổi hết một tầng da gà.

Cô không nói gì mà đưa tay trước mặt ba người, rồi nói với Cố Từ và Cố Triều: “Hai người đừng bắt anh ta dùng kính ngữ, tóc gáy tôi cũng dựng hết cả lên rồi này.”

Cố Triều và Cố Từ liếc mắt nhìn nhau, cung kính đáp: “Vâng, mợ chủ.”

Bách Lí Tùy Băng đắc ý nhìn bọn họ, rồi lại đến gần trước mặt Đường Dạ Khê: “Khê Khê, anh muốn nói chuyện riêng với em.”

Đường Dạ Khê gật đầu: “Đến văn phòng em rồi nói.”

Đường Dạ Khê mở cửa ban công ra.

“Thiếu phu nhân…” Cố Từ vội kêu cô.

“Không sao đâu.” Đường Dạ Khê nói: “Hiện tại trong tay anh ta không phải là Tiểu Sơ Tiểu Thứ, anh ta không phải là đối thủ của tôi, hai người không cần lo lắng.”

“...” Bách Lí Tùy Băng sờ sờ chóp mũi mình, nói với CỐ Từ và Cố Triều: “Khê Khê nói đúng đó, nói về giá trị võ lực, tôi và anh trai tôi cộng lại cũng không phải đối thủ của Khê KHê, đương nhiên…”

Anh ta đưa ngón trỏ chỉ chỉ chóp mũi của Cố Triều và Cố Từ: “Tôi không phải là đối thủ của Khê Khê, hai người các anh lại càng không phải.”

Cố Triều và Cố Từ nhịn xuống cảm giác muốn trợn mắt, không phản ứng lại hành động kì quái của anh ta.

Bọn họ không cần làm đối thủ của thiếu phu nhân nhà bọn họ, bọn họ chỉ cần làm đối thủ của Bách Lí Tùy Băng là được rồi.

Thiếu phu nhân và thiêu gia nhà bọn họ lần đầu tiên gặp mặt đã quăng ngã Cố Thu Vũ, chiến tích này bọn họ biết chứ, nghĩ đến giá trị vũ lực của thiếu phu nhân rất cao, bọn họ quả thật cảm thấy yên tâm hơn. Hai người lui ra sau, khom người nói: “Thiếu phu nhân, người hãy chú ý an toàn, chúng tôi ở ngay ngoài cửa, nếu cô có dặn dò gì thì cứ lớn tiếng gọi chúng tôi là được.”

Bách Lí Tùy Băng khinh bỉ liếc nhìn anh ta một cái: “Khê Khê và tôi ở chung một chỗ có thể có chuyện gì?”

Bởi vì ở chung một chỗ với anh mới có chuyện đó được không hả?

Cố Triều và Cố Từ lại nhịn cảm xúc muốn trợn mắt lại, làm bộ chưa nghe thấy.

Bách Lí Tùy Băng bỏ hai tay vào túi, khoan thai đi theo phía sau Đường Dạ Khê tiến vào văn phòng, trở tay đóng cửa lại.

Đường Dạ Khê quay đầu liếc nhìn anh ta, chưa lên tiếng, đi đến phía bình trà: “Uống nước trái cây hay vẫn là cà phê?”

Bách Lí Tùy Băng nói: “Cà phê.”

Đường Dạ Khê hỏi: “Vẫn không thêm đường và sữa đúng không?”

Trước kia lúc hai người còn ở chung, Bách Lí Tùy Băng chỉ thích uống loại cà phê có vị đắng, không thêm đường cũng không thêm sữa.

Bách Lí Tùy Băng gật đầu: “Ừ.”

Đường Dạ Khê pha một ly cà phê cho Bách Lí Tùy Băng, rồi tự rót cho mình một ly nước.

Cô đặt nước lên bàn trà, đặt cà phê ở phía đối diện: “Ngồi đi.”

Bách Lí Tùy Băng vốn đang quan sát văn phòng đi đến, nhưng chỉ dừng lại ở trước mặt Đường Dạ Khê một khoảng cách tương đối xa, phịch một cái, hai gối quỳ xuống trên đất.

“...” Đường Dạ Khê cảm thấy đau đầu, “Anh lại muốn làm cái gì?”

“Anh muốn nói xin lỗi với em.” hai tay Bách Lí Tùy Băng dán trên mặt đất, “Bang, bang, bang” anh ta dập đầu ba cái, sau đó quỳ thẳng người nhìn cô: “Anh đã quỳ xuống với em, cũng đã dập đầu, chúng ta huề nhau, sau này em không được nhớ thù anh, cảm thấy anh không tốt nữa.”

Đường Dạ Khê: “...”

Cô cảm thấy bất đắc dĩ nhưng lại không dám mà nhìn Bách Lí Tùy Băng một hồi, rồi lắc đầu, “Bỏ đi, xem mặt mũi anh Hàn, em không so đo với anh.”

“Một lời đã định!” Bách Lí Tùy Băng nói: “Sau này không được cảm thấy là anh không tốt, coi như hôm nay là ngày anh mới rời khỏi nước W, giữa chúng ta chưa hề có chuyện gì cả.”

Đường Dạ Khê: “...Được.”

Anh ta muốn lừa mình dối người thì để anh ta lừa mình dối người, dù sao cô cũng không có cách nào với anh ta.

“Khê Khê, em thật tốt!” Bách Lí Tùy Băng cười tủm tỉm đứng lên, ngồi xuống bên cạnh Đường Dạ Khê, “Em là tốt nhất!”

Đường Dạ Khê: “...”

“Thật ra… cái anh nói, không phải sự thật, anh cố ý gạt em.” Bách Lí Tùy Băng nói.

Đường Dạ Khê: “Cái gì?”

Không đầu không đuôi, Đường Dạ Khê nghe không hiểu đâu là đâu.

“Cái mà anh nói là em đê tiện, hèn mọn đó, là anh gạt em!” Bách Lí Tùy Băng nsoi: “Người bị ức hiếp không phải đê tiện, hèn mọn, người ức hiếp mới là người như thế, người từng ức hiếp em đều là tiện nhân.”

Đường Dạ Khê cười như không cười nhìn anh ta: “Anh nói anh?”

Bách Lí Tùy Băng nói: “Anh không phải, anh là người bị ức hiếp có được không hả?”

Đường Dạ Khê bật cười.

“Anh nói thật mà!” Bách Lí Tùy Băng lại sáp đến bên người Đường Dạ Khê, “Trước kia anh chưa từng nói với em, mẹ kế anh đã ngược đãi anh và anh trai anh như thế nào đúng không?”

Đường Dạ Khê nghĩ lại, rồi gật đầu: “Ừm.”

Cho dù là Bách Lí Tùy Băng hay là Bách Lí Ánh Hàn, chuyện bọn họ bị mẹ kế ngược đãi đến không chịu nổi mà phải trốn nhà xuất ngoại thì vẫn chưa từng kể chi tiết với cô.

“Mẹ kế anh còn ác hơn nhiều so với Hình Bội Trân và Đường Cẩm Y, thủ đoạn của Hình Bội Trân và Đường Cẩm Y mà đem ra trước mặt mẹ kế anh căn bản là không lên được mặt bàn!” Bách Lí Tùy Băng nói: “Để anh kể ví dụ chứng minh cho, có một lần, mẹ kế anh tìm đại một cái tội danh gán cho anh để đánh anh… Năm ấy chắc là khoảng sáu bảy tuổi nhỉ, bà ta lột hết quần áo của anh… là lột hết đó em có biết không? Toàn thân cái gì cũng không được mặc, trần truồng như thế…”

Giọng anh ta vậy mà lại có chút vui vẻ, bộ dạng không hề để ý chút nào, Đường Dạ Khê nhíu mi: “Anh… Nếu không muốn nói thì đừng nói, em cũng không phải cực kì muốn nghe…”

Bách Lí Tùy Băng nói: “Anh muốn nói mà, bây giờ đột nhiên muốn nói nên anh mới nói với em, bằng không sao trước kia anh chưa từng nói với em?”

Đường Dạ Khê: “...Được rồi, vậy tùy anh vậy.”

“Đương nhiên là tùy ý anh rồi, đừng có ai nghĩ muốn ép buộc anh là chuyện anh không thích!” Bách Lí Tùy Băng nghiêng đầu nhìn cô: “Có điều ngoại trừ Khê Khê, sau này em muốn anh làm cái gì anh cũng đều nghe theo em.”

Đầu anh ta gần như chạm vào đầu Đường Dạ Khê, Đường Dạ Khê đưa một ngón tay đẩy anh ta ra: “Ngồi cho đàng hoàng.”

“Ờ!” Bách Lí Tùy Băng ngồi thẳng người lại, nói tiếp: “Cái mụ đàn bà ác độc đó, sau khi kéo hết quần áo trên người anh xuống, thì kêu người dùng dây lưng đánh anh, sau đó…”

Anh ta cắn chặt răng, giọng điệu vốn không sao cả bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, “Bà ta cho người trói lại hai tay của anh trai, bắt anh trai quỳ trên đất, liếm thức ăn cho chó trong chậu thức ăn…”

Trái tim Đường Dạ Khê run rẩy, thiếu chút nữa đã bật người đứng dậy từ trên sô pha, “Anh nói cái gì?”

“Em biết bà ta tìm tội danh gì cho tụi anh không?” Bách Lí Tùy Băng nói: “Bà ta nói tụi anh nhục mạ bà ta, phạt tụi anh ba ngày không được ăn cơm, hai ngày hai đêm anh và anh trai không được uống miếng nước nào, bà ta bỗng nhiên xông vào phòng nói tụi anh ăn vụng thức ăn cho con chó mà bà ta gọi là sủng vật, sau đó bà ta nói, nếu tụi anh đã cảm thấy thấp hèn, thích ăn thức ăn cho chó, vậy nên bà ta bắt tụi anh ăn cho đủ, tụi anh tất nhiên là không chịu ăn, bà ta cho người lột đồ anh, lấy dây lưng đánh anh, rồi nói với anh trai, khi nào anh ấy ăn hết đồ ăn cho chó trong chậu đó thì mới cho người dừng tay…”

Ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm một nói, không động đậy, con người đen tối, không có chút tia sáng nào, giọng điệu lạnh lẽo: “Anh trai quỳ trên mặt đất, ghé vào trước chậu thức ăn cho chó, ăn sạch chậu thức ăn đó, anh ấy…”