Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối

Chương 2




Đường Thừa Giác nói tiếp: "Dì đó nhuộm tóc màu vàng, vết máu màu đỏ dính trên tóc vàng sẽ rất dễ thấy. Trong lúc vội vàng, dì ấy không kịp lau sạch vết máu trên tóc. Vậy nên dì ấy mới lấy trong hành lý mang theo bên người một chiếc mũ đội lên đầu để che vết máu và các bộ phận bị thương. Do mũ không phải là thứ chuẩn bị kỹ nên không hợp với trang phục của dì ấy."

Lời phân tích sắc sảo khiến ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào đầu người phụ nữ đội mũ.

Người phụ nữ kia ôm mũ lại, vẻ mặt hoảng hốt vội lắc đầu: "Không phải, không phải như vậy. Nó nói nhảm, nó nói nhảm thôi!"

Không đợi Đông Phương Xuyên Dương ra lệnh, hai viên cảnh sát đã cùng đi về phía người phụ nữ đội mũ.

Người phụ nữ đội mũ hét lên một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy.

Viên cảnh sát nhanh chân đuổi theo, nhanh chóng chế ngự và cởi mũ của cô ta ra.

Dưới mũ, trên gáy của cô ta, mái tóc màu vàng nhiễm một mảng lớn màu máu đỏ tươi, rất dễ thấy.

Xung quanh vang lên những tiếng cảm thán: "Không ngờ cô ta thật sự là hung thủ!"

"Hai cậu bé đó cũng giỏi thật nhỉ? Chúng nó mới bao nhiêu tuổi chứ? IQ quá cao!"

“Chắc chắn không phải đang quay chương trình nào đó chứ?” Có người tìm kiếm máy quay ở xung quanh, nghi ngờ đây là chương trình lừa bịp mà một đài truyền hình nào đó đang ghi hình.

“Có lẽ người lớn trong nhà dạy cho tụi nó?” Có người lại nhìn xung quanh, tìm kiếm người nhà của hai đứa bé.

Hung thủ đã bị tóm gọn, với những bằng chứng sắt đá không thể chối cãi. Cô ta bị cảnh sát áp giải đi.

Lệnh phong tỏa đã được dỡ bỏ.

Hai đứa bé hào hứng quay trở lại xe, tranh công với Đường Dạ Khê đang ngồi trên ghế lái: "Mẹ ơi, chúng con có giỏi không?"

Người phụ nữ trẻ đẹp trên ghế lái tự hào cong môi: "Siêu giỏi!"

“Yeah!” Nhận được lời khen ngợi từ mẹ mình, hai cậu nhóc cười phá lên rồi vỗ tay ăn mừng.

Một lát sau, một chiếc Cayenne màu đỏ mới tinh chạy ra khỏi bãi đậu xe. Từ cửa sổ phía sau đang mở, có một giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào như sữa: "Mẹ, đến Dạ Đô có gặp được bố không?"



Ngày hôm sau.

Nhà giàu số một Dạ Đô, nhà họ Cố.

Ông cụ Cố chăm chú nhìn hai cậu bé có ngoại hình tương tự nhau đến bốn năm phần trên TV.

Hôm qua, một vụ án mạng đã xảy ra tại bãi đậu xe ngầm của trung tâm mua sắm Dạ Đô.

Sau khi sự việc xảy ra, một phóng viên tình cờ có mặt và bí mật ghi lại toàn bộ quá trình các cậu bé phân tích vụ án.

Ông cụ Cố nhìn chằm chằm vào cậu bé cao hơn trên TV không chớp mắt... Chính là đứa bé tự giới thiệu mình là anh trai, tên là Đường Thừa Khuyết.

Cậu bé đó gần giống hệt con trai của ông khi còn nhỏ!

Khi chương trình kết thúc, ông đứng dậy đi lên lầu, nhanh chóng lấy một quyển album ảnh xuống.

"Lão Trung! Lão Trung!" Còn chưa kịp bước xuống lầu, ông đã lớn tiếng gọi lão quản gia.

“Đây, tới đây!” Lão quản gia bước nhanh vào.

"Lão Trung, đến xem đi, tôi nhìn thấy một cậu bé trên TV trông rất giống Thời Mộ khi còn nhỏ!" Ông cụ Cố cầm album ảnh bước tới sofa rồi ngồi xuống, bật TV lên, bấm vào chương trình phát lại, sau đó mở album ra.

Cậu bé có tên Đường Thừa Khuyết trên TV gần giống hệt bức ảnh của con trai cưng khi còn bé trong album của ông cụ Cố.

"Cái này... cái này..." Lão quản gia cũng không khỏi kích động: "Đây là con của cậu chủ sao?"

"Chắc chắn như vậy! Nếu không thì sao lại giống Thời Mộ y như từ một khuôn đúc ra vậy chứ?" Ông Cố vỗ mạnh lên sofa: "Thằng nhóc thối này! Quý tử của nhà họ Cố chúng ta sao có thể lưu lạc bên ngoài được? Không được, tôi phải gọi điện thoại cho nó, bảo nó lập tức quay lại để đi đón cháu trai của tôi về nhà."