Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối

Chương 198




Sau khi đoạt lại gia sản, mỗi khi thấy đồ ăn ngon, thú vui mới, anh ấy không nhịn được mà nghĩ đến Đường Dạ Khê.

Anh ấy ước rằng, người em gái đã cùng anh ấy sống nương tựa lẫn nhau vẫn còn bên cạnh mình, có thể cùng anh ấy chia sẻ niềm vui chiến thắng này.

Mong ước này không hề trở nên phai nhạt vì thời gian qua đi, mà nó càng ngày càng trở nên mãnh liệt, thậm chí đã sớm trở thành chấp niệm.

Anh ấy con tưởng rằng, phần chấp niệm lúc còn sống này của bản thân sẽ trở thành tiếc nuối cả đời này.

Không ngờ nguyện vọng của anh ấy lại trở thành sự thật.

Về sau, rốt cuộc anh ấy cũng có thể quang minh chính đại chia sẻ tiền tài địa vị và vinh quang của mình cho em gái yêu quý rồi.

Anh ấy sẽ bảo vệ cô thật tốt, để cô trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Trên người Bách Lí Tùy Băng có vết thương, sau khi ăn một ít điểm tâm, Bách Lí Ánh Hàn cho anh ta đi nghỉ.

Bách Lí Tùy Băng hỏi anh ấy: “Anh, anh đi đâu thế?”

Bách Lí Ánh Hàn nói: “Anh đến công ty.”

Tập đoàn Bách Lí ở Dạ Dô cũng có một bộ phận, nhưng quy mô không lớn, nếu anh ấy muốn đưa tổng bộ tập đoàn chuyển đến đây, không phải là chuyện một sớm một chiều có thể hoàn thành được, trước đó cần phải làm rất nhiều việc chuẩn bị.

“À.” Bách Lí Tùy Băng bĩu môi: “Anh thật vô vị.”

Mỗi ngày ngoài làm việc thì lại là làm việc, khó khăn lắm mới đoàn tụ với Đường Dạ Khê, vậy mà trong đầu vẫn chỉ là làm việc và làm việc.

Từ trước đến nay, Bách Lí Ánh Hàn cũng không nói gì được anh ta, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, tùy cho anh ta nói.

Sau khi Bách Lí Ánh Hàn rời đi, Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê cùng nhau đưa hai đứa con trai đến trường.

Không biết là do hai đứa nhỏ có trái tim mạnh mẽ hay khả năng chịu đựng mạnh mẽ, chuyện ngày hôm qua cũng không để lại dấu ấn gì với hai nhóc. Sáng sớm dậy ra hai nhóc vẫn vui vẻ, tràn đầy sức sống nên vẫn đến trường như mọi ngày.

Sau chuyện hai đứa nhỏ bị trói, phương diện an ninh của trường được tăng cường, cam đoan với Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê, sau này chỉ cần bọn nhỏ ở trường học, nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho bọn nhỏ, chắc chắn sẽ không để xảy ra chuyện tương tự như thế.

Trường học đề cao an ninh là chuyện tốt, nhưng Cố Thời Mộ cũng sẽ không hoàn toàn dựa vào trường học. Hôm qua anh đã thức suốt đêm lắp thêm chức năng báo hiểm và tự vệ trên đồng hồ của bọn nhỏ.

Đồng hồ có khả năng định vị, bảo vệ phụ trách bảo vệ bọn nhỏ có thể lúc nào cũng biết được vị trí nơi bọn nhỏ ở. Ngoại trừ chức năng định vị, bên trong đồng hồ còn có kim gây tê, chỉ cần ấn nút đặc chế, kim gây tê sẽ được phóng ra, chất gây mê cực mạnh trên kim gây tê đủ để hạ gục một người đàn ông trưởng thành trong nháy mắt.

Ngoài ra, trên đồng hồ còn được kết nối với thiết bị báo động của tầng bảo vệ nhà họ, chỉ cần bọn nhỏ ấn cái nút là có thể báo hiệu cho thiết bị báo nguy của tầng bảo vệ trong nhà.

Hai đứa nhỏ mặc quần áo cùng kiểu nhưng khác màu, hai chiếc đồng hồ giống nhau cũng khác màu được đeo trên tay, sau khi nói tạm biệt với bố mẹ thì nắm tay chạy vào trường.

Mặc dù biết trường học nâng cấp hệ thống an ninh, người ngoài không thể đi vào, có ý định bắt cóc hai đứa từ trong trường đem đi là rất khó, bọn nhỏ còn có đồng hồ phòng thân, an toàn cũng được đảm bảo hơn vài phần, nhưng Cố Thời Mộ nhìn thấy bọn nhỏ chạy vào trường vẫn cảm thấy không nỡ.

Anh có loại cảm giác… hận không thể không cho bọn nhỏ đi học, để cho hai đứa lúc nào cũng ở dưới mí mắt anh, nhìn chằm chằm bọn nhỏ suốt hai mươi bốn giờ.

Lo lắng của Đường Dạ Khê với bọn nhỏ so với anh chỉ có nhiều hơn chứ không ít hơn.

Anh nhìn vẻ mặt lo lắng của Đường Dạ Khê, lên tiếng an ủi: “Không sao đâu, trị an Dạ Đô là tốt nhất cả nước, hơn nữa, cái tên Bách Lí Tùy Băng là tên bệnh thần kinh, anh ta cảm thấy chắc chắn em sẽ bảo vệ anh ta, nên mới làm chuyện như thế, nếu là người khác, trước khi làm chuyện này nhất định sẽ phải cân nhắc hậu quả, không dám dễ dàng phạm pháp như vậy đâu.”

“Ừm, em hiểu rồi.” Đường Dạ Khê miễn cưỡng kéo khóe miệng: “Em chỉ là bị dọa sợ, trong lòng cảm thấy không nỡ, qua một thời gian thì ổn rồi… Thời gian không còn sớm nữa, anh đi công ty đi.”

“Ừm.” Cố Thời Mộ gật đầu, đáp: “Anh thấy sắc mặt em không tốt lắm, không cần gấp gáp làm việc, nghỉ ngơi vài ngày nữa đi, dưỡng thân thể tốt lại rồi làm.”

Đường Dạ Khê cảm thấy ngượng ngùng, hai má nóng lên.

Tuy rằng cô đã là mẹ hai đứa nhỏ, nhưng nghiêm khắc mà nói, ngày hôm qua cô mới chính thức lột xác từ một cô gái trở thành một người phụ nữ.

Thân thể cô quả thật là không quá thoải mái.

Nghĩ đến vì sao cô không thoải mái, hai má cô lại càng đỏ thêm, cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng Cố Thời Mộ: “Em biết rồi, anh cũng vậy, chú ý thân thể, đừng làm việc nhiều quá.”

“Hiện tại anh đã thay đổi rất nhiều.” Cố Thời Mộ cười cười: “Trước kia anh rất cuồng công việc, là một con người rất hay tăng ca, hiện tại gần như mỗi ngày anh đều tan tầm đúng giờ, đã khiến rất nhiều người tò mò rốt cuộc là chuyện gì mà làm thay đổi một con ma cuồng công việc lúc nào cũng đòi tăng ca của trước kia giờ lại tan tầm đúng giờ.”

“Thật à?” Đường Dạ Khê bật cười: “Vậy anh trả lời bọn họ thế nào?”

Cố Thời Mộ cong môi: “Anh, là vì hai tiểu thiên sứ đáng yêu nhà mình.”

Đường Dạ Khê cười càng thêm vui vẻ.

Nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của cô, đôi mắt của Cố Thời Mộ đen đi vài phần, bỗng nhiên nhớ đến dáng vẻ hôm qua của cô ở trong ngực anh quấn quýt si mê anh, một loại tình cảm mạnh mẽ dâng lên trong lòng anh, cảm giác rất xa lạ nhưng lại cuộn trào trong lòng anh.

Anh cười nhẹ: “Có lẽ, sau này sẽ là ba thiên sứ.”

Thật ra anh muốn ám chỉ Đường Dạ Khê, nhưng Đường Dạ Khê lại nghĩ lệch đi, cô đột nhiên nghĩ đến hôm qua cô không dùng biện pháp tránh thai, sau đó cũng quên uống thuốc tránh thai!

Cố Thời Mộ nói ba thiên sứ, anh… muốn cô… sinh thêm một đứa nhỏ nữa hay sao?

Sinh thêm một đứa nhỏ nữa cho Cố Thời Mộ?

Thế, thế này có ổn không?

Thấy cô bỗng nhiên sửng sốt, Cố Thời Mộ hỏi: “Làm sao thế?”

“Em, em, hôm qua em không uống thuốc tránh thai…” Đường Dạ Khê nói: “Em nghe nói có loại thuốc tránh thai sau bảy mươi hai giờ uống vẫn có thể có tác dụng…”

“Tránh thai?” Cố Thời Mộ theo bản năng hỏi cô: “Vì sao phải tránh thai?”

Tiểu Sơ và Tiểu Thứ đáng yêu như thế?

Lại thêm một nhóc đáng yêu như Tiểu Sơ và Tiểu Thứ không tốt sao?

Hơn nữa, Tiểu Sơ và Tiểu Thứ cũng đã sắp năm tuổi, anh đã bỏ lỡ tất cả quá trình trưởng thành từ lúc sinh ra đến lúc năm tuổi của Tiểu Sơ và Tiểu Thứ.

Anh rất mong chờ một cục cưng được sinh ra nữa.

Anh muốn biết Tiểu Sơ và Tiểu Thứ lúc mới sinh thì có bộ dạng thế nào.

Sinh thêm một em trai hoặc một em gái cho Tiểu Sơ và Tiểu Thứ thì anh có thể biết rồi.

Đường Dạ Khê cắn cắn môi…

Vì sao phải tránh thai…

Lý do có rất nhiều… nhưng cái trực tiếp nhất, là giữa bọn họ… chỉ là hợp đồng vợ chồng.

Không.

Cũng không đúng.

Trước kia là hợp đồng vợ chồng, hiện tại hẳn là không phải.

Bởi vì Cố Thời Mộ đã hứa hẹn với cô sau này anh sẽ trung thành với hôn nhân, sẽ không thích người khác, càng sẽ không ngoại tình, anh sẽ gánh vác trách nhiệm làm bố bọn nhỏ, làm chồng của cô.

Vậy hiện giờ hai người họ là quan hệ vợ chồng bình thường, không phải hợp đồng vợ chồng gì cả.

Nhưng sinh em bé… cô, cô chưa từng cân nhắc đến.

Thấy vẻ mặt rối rắm do dự của cô, Cố Thời Mộ hỏi: “Em không thích trẻ con hả? Hay là không thích trẻ nhỏ trong nhà nhiều, chỉ muốn hai đứa Tiểu Sơ và Tiểu Thứ?”