Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối

Chương 195




Đường Tiểu Thứ chăm chú nhìn Bách Lí Tuỳ Băng một hồi, sau đó quay đầu nhìn Bách Lí Ánh Hàn: “Cậu, cậu và cậu kia giống nhau ghê, con và anh trai cũng rất giống nhau.”

Đường Tiểu Thứ nhìn Đường Tiểu Sơ, hất cằm lên đầy vẻ tự hào.

Cậu thích anh trai của mình.

Cậu và anh trai giống nhau là rất tốt, người khác vừa nhìn sẽ biết đó là anh trai của cậu.

“Đúng vậy.” Bách Lí Ánh Hàn liếc nhìn Bách Lí Tuỳ Băng cười: “Cậu ấy là em trai của cậu, cũng giống như con là em trai của Tiểu Sơ vậy.”

“À à.” Đường Tiểu Thứ gật gù: “Cậu à, nhưng mà con ngoan lắm, con rất nghe lời anh trai. Thế em trai của cậu có ngoan không, có nghe lời cậu không?”

“Cậu ấy?” Ánh mắt của Bách Lí Ánh Hàn lướt qua khuôn mặt của Bách Lí Tuỳ Băng một vòng.

Bách Lí Tuỳ Băng sờ mũi, cúi đầu tránh ánh mắt của anh ấy.

Bách Lí Ánh Hàn nhìn Tiểu Thứ, xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu: “Cậu ấy thua xa Tiểu Thứ, ngay cả một phần vạn của con cũng không bằng nữa là.”

“Ôi!” Đường Tiểu Thứ kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn Bách Lí Ánh Hàn đầy thương cảm nói: “Cậu à, sao em trai của cậu không ngoan gì hết vậy? Con ngoan lắm đấy.”

Cậu nghiêng đầu nhìn Đường Tiểu Sơ: “Anh ơi, có phải em rất rất rất ngoan không?”

Đường Tiểu Sơ gật đầu: “Đúng.”

Đường Tiểu Thứ lập tức phổng mũi, tự ban cho mình đôi cánh nhỏ, phổng mũi đến mức có thể bay lên trời.

Bách Lí Ánh Hàn bật cười, xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu rồi nhìn Đường Dạ Khê: “Tiểu Sơ và Tiểu Thứ đáng yêu lắm.”

“Đúng vậy.” Đường Dạ Khê mỉm cười nhìn các con rồi nói với Bách Lí Ánh Hàn: “Anh à, anh có thể ở lại Dạ Đô bao lâu? Ở thêm vài ngày không?”

Bách Lí Ánh Hàn gật đầu: “Ừ.”

“À…” Đường Dạ Khê nhìn Cố Thời Mộ.

Cố Thời Mộ nói: “Nhìn anh làm gì, em mới là chủ ở đây, là khách của em thì em cứ đón tiếp.”

“Chúng tôi không phải là khách!” Bách Lí Tuỳ Băng lầu bầu: “Chúng tôi là anh vợ của anh.”

Cố Thời Mộ liếc nhìn anh ta: “Hả?”

Bách Lí Tuỳ Băng trợn trừng mắt.

Hả cái gì mà hả?

Sớm muộn gì anh ta cũng sẽ thuyết phục Khê Khê ly hôn và tránh xa anh ra.

Hừ!

Đường Dạ Khê lắc đầu, cô không biết phải nói gì về hai người này nên cứ mặc kệ họ và nói với Bách Lí Ánh Hàn: “Anh Hàn, anh có mệt không? Em đưa anh vào phòng khách rửa mặt, anh cứ nghỉ ngơi đi, lát nữa làm cơm xong em sẽ gọi.”

Đường Tiểu Thứ giơ tay lên: “Con sẽ gọi cậu.”

Cậu bé thích nhất là gọi mọi người ăn cơm!

“Được rồi, để Tiểu Thứ đi gọi cậu!” Bách Lí Ánh Hàn ôm Đường Tiểu Thứ: “Nào, cậu dẫn Tiểu Thứ đi xem phòng trước nhé.”

Đường Dạ Khê mỉm cười dẫn đường.

Bách Lí Tuỳ Băng cũng đứng dậy, tính chạy theo nhưng bị Cố Thời Mộ ngăn lại.

Cố Thời Mộ nói với Cố Triều và Cố Từ: “Hãy đưa đồng nghiệp mới của các cậu đến làm quen ký túc xá đi.”

“Dạ, cậu chủ.” Cố Triều và Cố Từ đồng thanh lên tiếng, một người bên phải, một người bên trái bá vai Bách Lí Tuỳ Băng: “Đi, Tuỳ Băng, chúng tôi sẽ đưa anh đến làm quen với ký túc xá mới của chúng ta.”

“…” Bách Lí Tuỳ Băng liếc nhìn Cố Thời Mộ bằng một ánh mắt sắc lẻm: “Coi như anh độc ác.”

“Cậu hai Bách Lí quá khiêm tốn rồi.” Cố Thời Mộ cười: “Vẫn kém xa anh vạn phần.”

“Vớ vẩn!” Bách Lí Tuỳ Băng tức giận nói: “Tôi không hề bỉ ổi như anh.”

“Anh chắc chứ?” Cố Thời Mộ nhướng mày: “Tấn công một đứa trẻ năm tuổi, còn ai bỉ ổi hơn anh chứ?”

“Tôi...” Bách Lí Tuỳ Băng tức giận đến mức đỏ mặt tía tai nói: “Tôi đang đùa với cháu trai của tôi, anh quản được sao?”

“Đó là con trai của tôi!” Cố Thời Mộ cười gằn: “Anh nói tôi có quản được không?”

“Đó vẫn là cháu trai của tôi!” Bách Lí Tuỳ Băng nói: “Khi tôi biết chúng, không biết anh còn đang trốn ở góc nào. Anh trai tôi và tôi đã giúp Khê Khê nuôi chúng trong hai ba năm, còn anh mới nuôi chúng được mấy ngày chứ?”

Cố Thời Mộ bình tĩnh nói: “Tôi sẽ nuôi chúng cả đời! Chỉ cần tôi còn sống, đừng hòng có ai đụng đến được một ngón tay của chúng, kể cả anh.”

Vụ bắt cóc hai đứa trẻ quả thực là do anh ta đã thực hiện trong giây phút nóng nảy, đó là một quyết định sai lầm, Bách Lí Tuỳ Băng đã hối hận từ lâu. Anh ta đuối lý, ánh mắt mơ hồ không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Thời Mộ và lẩm bẩm: “Cũng không biết anh đã gặp phải vận may gì mà hên thế…”

Trên thế giới có nhiều người như vậy nhưng cứ phải là Tiểu Sơ và Tiểu Thứ là con của anh.

Đây là số phận chết tiệt gì chứ!

“À…” Cố Thời Mộ cũng lười phản ứng với món hàng nên liếc mắt nhìn Cố Từ.

Cố Từ hiểu ý, đẩy Bách Lí Tuỳ Băng đi tới trước: “Đi đi đi, chúng ta đi chọn ký túc xá trước, chúng ta có ba người nên nhất định phải chọn căn phòng lớn nhất.”

“Một phòng làm sao đủ chứ?” Bách Lí Tuỳ Băng khinh thường: “Nếu ba người ở chung thì phải một căn hộ mới đủ.”

“Có căn hộ luôn.” Cố Từ nói: “Là căn hộ bảy sao, tôi đảm bảo anh sẽ hài lòng.”

“Không hài lòng cũng không sao.” Bách Lí Tuỳ Băng nói: “Cậu chủ có tiền, thiếu gì mua đó.”

Cố Từ: “…”

Anh ta chợt nghĩ đến bốn chữ “người ngốc nhiều tiền”.

Ba người sống chung với nhau chắc chắn không thoải mái bằng sống một mình, nhưng nếu người bạn cùng phòng vừa ngốc lại vừa có nhiều tiền thì lại là chuyện khác.

Cố Triều và Cố Từ dẫn Bách Lí Tuỳ Băng rời đi, còn Cố Thời Mộ bước đến ghế sô pha và ngồi xuống.

Đường Tiểu Thứ được Bách Lí Ánh Hàn bế đi, Đường Tiểu Sơ không đi mà ngồi ở trên sô pha đọc sách.

Con trai lớn của anh rất thích đọc sách, hơn nữa lại đọc rất nhiều loại, loại nào cũng đọc.

Có lần anh nhìn thấy con trai mình đang cầm cuốn sách ngữ văn của học sinh cấp hai và đọc với sự tập trung cao độ, nói thật là lúc đó anh cũng hơi bối rối.

Anh hỏi con trai đọc có hiểu không thì con trai đáp lại bằng một ánh mắt cực kỳ khinh bỉ, như thể anh đang hỏi một điều rất ngu ngốc.

Anh: “…”

Hôm nay, con trai anh đang đọc một cuốn bách khoa toàn thư.

Con trai anh lật sách rất nhanh, đọc nhanh như gió.

Anh theo bản năng muốn hỏi cậu bé đọc nhanh như vậy có nhớ được nội dung không, nhưng nhớ đến ánh mắt khinh thường mà con trai nhìn mình lần trước nên anh âm thầm đổi thành câu hỏi khác: “Tiểu Sơ thích loại sách nào nhất? Bố sẽ mua cho con.” . truyện tiên hiệp hay

“Con thích những cuốn sách có thể khiến con trở nên mạnh mẽ hơn.” Đường Tiểu Sơ không hề rời mắt khỏi cuốn sách trên tay: “Chỉ cần là sách giúp con lĩnh hội được kiến thức thì con đều thích.”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của cậu, Cố Thời Mộ cảm thấy rất phức tạp: “Con… thật sự thích đọc sách hay là muốn trở nên mạnh mẽ hơn mà ép mình phải đọc?”

Cuối cùng ánh mắt Đường Tiểu Sơ cũng rời khỏi quyển sách trong tay mà nhìn anh: “Con thật sự thích đọc sách, bố, con muốn trở thành một nhà thông thái, một người có thể giúp mẹ và em trai giải đáp mọi thắc mắc. Con cũng muốn là một người mạnh mẽ để bảo vệ mẹ và em trai.”

Tuy rằng cậu biết nắm đấm thép cũng rất quan trọng, nhưng hiện tại cậu còn quá nhỏ, dù cố gắng như thế nào cũng không thể nâng cao sức mạnh, cho nên cậu chỉ có thể chăm chỉ học tập kiến thức.

Trong sách nói rằng kiến thức chính là sức mạnh.

Cậu đã đọc rất nhiều sách, hấp thụ rất nhiều sức mạnh và cũng có thể trở nên mạnh mẽ để bảo vệ mẹ và em trai của mình.

“Nếu thích thì cứ tiếp tục đọc, nhưng phải bảo vệ đôi mắt của mình.” Cố Thời Mộ đặt lòng bàn tay lên đỉnh đầu của cậu bé và nhẹ nhàng nói: “Nhưng nếu là để bảo vệ mẹ và em trai thì con không cần phải lo lắng về điều đó. Bởi vì đã có bố ở đây, bố sẽ bảo vệ mẹ và các con!”