Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối

Chương 182




Ánh mắt sắc bén của cô đục khoét trên mặt Bách Lí Tùy Băng: "Anh dám động vào tôi, cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, nghe chưa? Cả đời này!"

Đôi mắt cô sắc lạnh như một lưỡi dao sắc bén, chém dữ dội vào mặt Bách Lí Tùy Băng.

Bách Lí Tùy Băng biết, cô nói thật.

Nếu anh ta thật sự dám động đến cô, vậy anh ta sẽ là kẻ thù cả đời của cô, cả đời này cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta.

Nếu mối quan hệ giữa anh ta và Đường Dạ Khê thực sự đến mức đó, thì anh ta sống sót còn có ý nghĩa gì nữa?

"Được, anh hiểu rồi, anh..."

Anh ta chưa kịp nói xong thì cửa phòng đã bị đá văng ra từ bên ngoài.

Anh ta vô thức nhìn qua.

Theo tiếng động lớn của cánh cửa va vào tường, Cố Thời Mộ sải bước vào.

Cố Thời Mộ?

Bách Lí Tùy Băng thật không thể tin vào hai mắt của mình.

Anh ta đứng phắt dậy: "Làm sao anh tìm được nơi này?"

Cố Thời Mộ lạnh lùng liếc nhìn anh ta, không trả lời câu hỏi của anh ta mà bước nhanh đến bên cạnh Đường Dạ Khê.

Đường Dạ Khê nhìn anh một cách khó tin, còn tưởng rằng mình quá khó chịu nên trước mắt hiện lên ảo giác nữa.

Cố Thời Mộ?

Làm sao Cố Thời Mộ lại xuất hiện ở đây?

Không phải anh đi công tác ở thành phố Lân sao?

“Dọn sân!” Ánh mắt Cố Thời Mộ nhìn chằm chằm vào Đường Dạ Khê, lạnh lùng phun ra hai chữ.

“Dạ, thưa cậu chủ!” Mấy người Cố Thu Vũ và Cố Kinh Lôi theo sau anh ngay lập tức đi về phía Bách Lí Tùy Băng và Nghiên Văn.

Ngay sau đó, đôi bên lao vào chiến đấu.

Sức chiến đấu của Bách Lí Tùy Băng và Nghiên Văn khá hung hãn, nhưng tiếc là bọn họ ít người.

Đám người Cố Thu Vũ không đơn đả độc đấu với bọn họ mà lao lên như ong vỡ tổ, quần ẩu.

Chẳng mấy chốc, Bách Lí Tùy Băng và Nghiên Văn bị đánh ngất và kéo ra khỏi cửa.

Đường Dạ Khê nhìn Bách Lí Tùy Băng đã ngất đi với ánh mắt phức tạp, nắm lấy góc áo của Cố Thời Mộ: "Đừng, đừng làm anh ta bị thương..."

Cố Thời Mộ liếc nhìn cô: "Không có mệnh lệnh của tôi, đám Thu Vũ sẽ không làm bất cứ điều gì với anh ta."

"Ừm..." Giọng nói khó chịu của Đường Dạ Khê run lên: "Anh ta, anh ta vừa đổi ý rồi... Chắc chắn là anh Hàn đã thuyết phục anh ta... Tôi hận anh ta vì đã làm chuyện này với tôi, nhưng anh ta là em trai duy nhất của anh Hàn..."

"Tôi hiểu ý của em." Cố Thời Mộ nói: "Đừng nói về người khác nữa, nói về em trước đi, hiện tại em cảm thấy thế nào?"

Đường Dạ Khê lắc đầu: "Cảm giác... rất, rất tệ..."

Cô đau đớn cắn môi, đau đớn đến nỗi quần áo toàn thân thấm đẫm mồ hôi, cả người phát run.

Cố Thời Mộ nhướng mày: "Em bị anh ta cho uống loại thuốc đó à?"

Đường Dạ Khê gắng sức gật đầu.

“Anh ta muốn cưỡng bức em?” Trong mắt Cố Thời Mộ lóe lên sát khí lạnh thấu xương.

Đường Dạ Khê gật đầu rồi lại lắc đầu: "Anh ta đổi ý rồi... Anh ta hứa sẽ không động vào tôi, còn hỏi thuộc hạ của anh ta lấy thuốc giải... Anh ta không động vào tôi... Không có..."

“Còn thuốc giải thì sao?” Cố Thời Mộ hỏi.

Đường Dạ Khê lắc đầu.

“Thu Vũ!” Cố Thời Mộ cao giọng.

“Cậu chủ!” Cố Thu Vũ trả lời.

“Bảo Tố Vấn đến đây.” Cố Thời Mộ nói: “Còn nữa, dội nước cho hai tên cặn bã đó tỉnh lại, hỏi bọn họ thuốc giải!”

“Dạ, thưa cậu chủ!” Cố Thu Vũ nhận mệnh rời đi.

Mấy phút sau, anh ta bước nhanh quay lại: "Cậu chủ, đã xác nhận, thuốc trong người mợ chủ... không có thuốc giải."

Ánh mắt Cố Thời Mộ chìm xuống, khóe môi mím lại, gật đầu: "Tôi hiểu rồi, ra ngoài đi, canh cửa cho tốt."

"Dạ! Cậu chủ!" Cố Thu Vũ cúi người chào rồi bước ra ngoài.

Cố Thời Mộ nhìn về phía Đường Dạ Khê: "Em có nghe được không? Không có thuốc giải."

"Shh, phiền anh..." Đường Dạ Khê rên rỉ nói: "Xin, xin anh đỡ tôi đến phòng tắm... Tôi, tôi nghe nói, ngâm nước lạnh là được, được rồi..."

“Loại thuốc kém chất lượng hồi trước thì mới được.” Cố Thời Mộ nói: "Thuốc kiểu mới hiện nay ngâm nước lạnh không có bao nhiêu tác dụng...”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Đường Dạ Khê gần như bật khóc. Cô túm lấy góc áo của Cố Thời Mộ: “Anh, anh đã nhìn thấy Tiểu Sơ và Tiểu Thứ chưa? Tụi nó, tụi nó thế nào?”

“Tụi nó không sao.” Cố Thời Mộ đưa tay chạm nhẹ vào đôi gò má đỏ ửng, gần như rỉ máu của cô: “Với tình trạng hiện tại của em, ngâm nước lạnh cả ngày lẫn đêm, chưa chắc hiệu quả thuốc sẽ hết…”

“Vậy làm sao đây?” Thân thể khó chịu của Đường Dạ Khê gần như co giật, giọng nói run run: “Tiểu Sơ và Tiểu Thứ không gặp được tôi, sẽ, sẽ rất lo lắng...”

"Không phải là không có cách nào..." Ánh mắt Cố Thời Mộ thâm thúy nhìn cô: "Chúng ta là vợ chồng hợp pháp đã có chứng nhận kết hôn..."

Đường Dạ Khê sững sờ nhìn anh, liều thuốc cực mạnh khiến cô cảm thấy cả người đều mơ màng, đại não ngừng hoạt động, không thể nghe ra được ý ngoài lời của Cố Thời Mộ.

Bộ dạng ngơ ngẩn ngớ người của cô nhìn có hơi ngốc, thoạt nhìn vô cùng yếu đuối, vô cùng dễ bắt nạt.

Cố Thời Mộ lặng lẽ thở dài, ghé vào tai cô nói: "Nếu em nguyện ý thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, tôi có thể giúp em..."

Hơi thở ấm áp phả vào tai Đường Dạ Khê, đồng thời hương thơm bạc hà trong trẻo xông vào lỗ mũi Đường Dạ Khê.

Một mùi hương rất tươi mát hòa quyện với hơi thở nam tính của người đàn ông, giống như một xô dầu lớn tạt vào ngọn lửa đang hoành hành, khiến cơ thể Đường Dạ Khê bỗng chốc bốc cháy.

Cô không kìm được mà lại rên rỉ, cơ thể co quắp chặt hơn vì một cơn đau không thể tả nổi.

"Để tôi giúp em..." Cố Thời Mộ đưa tay lên vuốt ve đỉnh đầu của cô, dịu dàng nói: "Chúng ta là vợ chồng... Bất luận là đạo đức hay luật pháp đều không thể kết tội chúng ta..."

Giọng nói nhẹ nhàng của Cố Thời Mộ đã đánh bại tuyến phòng thủ tâm lý cuối cùng của Đường Dạ Khê.

Đúng.

Đúng vậy.

Bọn họ là vợ chồng hợp pháp đã có chứng nhận kết hôn.

Bất cứ điều gì họ làm đều là chuyện đương nhiên, dù đạo đức hay luật pháp đều không thể lên án họ.

Cô thật sự không thể chịu đựng được nữa.

Cô cảm thấy nếu tiếp tục như thế này thì cô sẽ khó chịu đến chết mất.

Nếu cô chết rồi, điều gì sẽ xảy ra với Tiểu Sơ và Tiểu Thứ của cô?

Bởi vì quá khó chịu, những giọt nước mắt sinh lý đau đớn trào ra khỏi mắt cô một cách không thể kiểm soát. Cô đưa tay về phía Cố Thời Mộ, tia lý trí cuối cùng còn sót lại khiến cô đưa ra một yêu cầu cuối cùng với Cố Thời Mộ: "Đừng ở đây..."

Nếu ở đây, cô sẽ cảm thấy khó mà chịu đựng nổi.

“Được!” Cố Thời Mộ đáp, cởi áo khoác và quấn quanh người cô rồi ôm cô từ trên giường vào lòng: “Chúng ta về nhà.”

Anh cũng không muốn ở đây.

Anh ôm Đường Dạ Khê rời khỏi phòng.

Bên ngoài đã bị người của anh chiếm giữ.

Anh đi xuống cầu thang mà không bị cản trở, ôm Đường Dạ Khê lên xe, ra lệnh một tiếng, xe phóng thẳng về phía biệt thự nơi anh và Đường Dạ Khê sống.

Trong xe, Đường Dạ Khê đã hoàn toàn mơ màng.

Cô khó chịu không thể nằm yên, liên tục vặn vẹo cơ thể.

Cố Thời Mộ không muốn Cố Vãn Phong, người đang lái xe phía trước và Cố Thu Vũ, người đang ngồi trong ghế phụ, nghe thấy giọng nói ngọt ngào tràn ra giữa môi răng của cô. Anh đưa tay ra nhấn nút nâng vách ngăn giữa lên.

Đường Dạ Khê thống khổ khó nhịn quay đầu, người đẹp trong ngực, cựa quậy đến nỗi trong người Cố Thời Mộ dâng lên một luồng nhiệt nóng.

“Đừng nhúc nhích!” Anh dùng sức đè lên người Đường Dạ Khê.

Một lát nữa anh còn phải xuống xe, anh không muốn tự làm trò hề trước mặt cấp dưới của mình đâu.