Từ chuyện này, Lâm Thiển nghĩ đến Lý Cân đang đi làm nhiệm vụ, bởi vì hai người họ gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiêu, thật sự có thể lâu dài sao?
Đường Ninh nhìn ra sự lo ngại của Lâm Thiển nhưng không hỏi nhiều, chỉ nói với cô: “Có khó khăn gì có thể nói cho chị biết.”
Lâm Thiễn gật đầu, thu dọn đồ đạc và lái xe trở về nhà Tinh Lam.
Chỉ là Tỉnh Lam bây giờ là nghệ sĩ của Hải Thụy rôi, cô sông với Tinh Lam lâu như vậy cũng không phải là cách, bởi vì Hải Thụy không tiên quản lý. Nghĩ đi nghĩ lại thì Lâm Thiên vẫn định tìm một nơi để ở. Đương nhiên, vào lúc này, cô không tính đên chuyện sống chung với Lý Cần.
Độc thân lâu rồi, cô không hề muốn để bản thân đột nhiên ỷ lại vào một người đàn ông, bây giờ như vậy, sau này cũng sẽ thê.
Nhưng Lâm Thiển không bao giờ nghĩ răng, có một vị khách không mời tới tìm cò. Đối phương là một người phụ nữ, không, cụ thê là một nữ sĩ quan, mặc quân phục giông như Lý Cân, nên Lâm Thiên mơ hỗ đoán được lai lịch và mục đích đến đây của đối phương.
“Xin chào, tôi là Hàn Tiêu.”
“Mặc dù tôi không biết cô là ai, những cách mà cô điêu tra tôi có vẻ không mấy lịch sự.” Lâm Thiên trực tiếp trả lời đối phương.
“Xin lỗi, tôi không hề điều tra cô, tôi chỉ là. biết đến sự tồn tại của cô là vì Lý Cần nói với tôi.” Hàn Tiêu lịch sự đắp lại Lâm Thiền: “Hôm nay tôi đến fìm cô không phải là vì chia cách hai người hay gì khác, cô đừng hiểu lâm.
Một người chị nuôi như tôi, muôn xem đứa em mình tìm được người bạn gái thê nào, có quá đáng sao?”
“Chị nuôi?” Lâm Thiền nhíu mày.
“Xem ra, cậu ây không nói với cô.”
Hàn Tiêu khẽ cười: Nhưng không.
sao, tôi nghĩ có lẽ cậu ây sợ cô hiệu làm, nhưng thẳng thắn một chút, không phải tốt hơn sao? Chúng tôi là chiến hữu kề vai sát cánh nhiều năm, hơn nữa cũng đã từng cứu mạng của đối phương.”
“Mặc dù nói là chị nuôi, nhưng tôi vẫn có chút không hiều mục đích tới đây của cô Hàn.”
“Mục đích đến đây là nói cho cô biết sự tồn tại của tôi, mong ráng cô sẽ không đề tâm, dủ sao thì cuộc sông trong quân ngũ cũng là thân bật do kỷ. Chúng tôi sẽ hợp tác, sẽ tiếp xúc, tôi không mong muôn đến đó lại Dị cậu ây bắt tới đây giải thích với cô.”
“Vậy tôi phải cảm ơn cô Hàn đã lặn lội tới đây, ” Lâm Thiền rất tự tin đáp.
Mặc dù đối phương rất cao, khí chất bức người, nhưng Lâm Thiền không hề cảm thầy mình có chỗ nào thua cô ta.
“Chuyện khác tôi cũng không nói nữa, nhưng Lý Cần là quân nhân, còn cô thì lại làm trong ngành giải trí, cho nên tôi mong cô sẽ chú ý một chút đến mình tượng của mình, đừng làm khó Lý Cần.”
Rốt cuộc ai mới là bạn gái của Lý Cần? Lâm Thiển đột nhiên có chút mơ hồ.
Hơn nữa, người được gọi là chị nuôi này cũng mạnh không thể chịu nỗi.
Cô không nghĩ rằng cô có điều gì khiến Lý Cần phải xấu hỗ.
Hơn nữa, thủ đoạn này của Hàn Tiệu, rất giống với lúc mà mẹ Quyền muốn làm nhục cô. Lúc đó bị mẹ Quyền bắt nạt là bởi vì cô còn nhỏ, Không hiểu chuyện. Nhưng bây giờ cô không còn là cô nhóc không biết bảo vệ bản thân mình nữa rồi.
“Đó là những, điều tôi muốn nói, mong cô Lâm có thể làm tốt.”
Lâm Thiền rất tức giận,.cũng rất để tâm, nhưng cô không hề bị mụ đầu óc.
Thứ nhất, mặc dù thời gian cô quen biết Lý. Cần không dài, nhưng cô có thê khẳng định, Lý Cần tuyệt đối: không thê gian dôi, bởi vì trong vân đề này anh ấy rất rõ ràng.
Thứ hai, cô tin rằng Hàn Tiêu là chiến hữu của Lý Cần, nhưng không tin mây lời nhảm nhí là chị nuôi của anh.
Thứ ba, trước khi chữa nghe được Lý Cần chính miệng thừa nhận, trước tiên không nên phán người ta tội tử hình, mặc dù cô đang rât tức giận.
Sau khi về nhà, Lâm Thiển không hề vội vàng liên hệ với Lý Cần, nhưng sự tức giận hiện hết lên mặt cô. Lâm Thiền cô chẳng phải quyện rũ gì ai, một cô gái trong trắng ngây thơ như cô tại sao toàn gặp những thứ tự cho cô là cặn bã?