Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 9: Anh dám kết hôn với tôi không_




Trái tim Ân Thiên Thiên như rơi xuống vực thẳm, nhìn thấy đôi giày như vậy, Ân Thiên Thiên cũng biết hoàn cảnh gia đình người kia có lẽ không tốt. Nếu đưa người như vậy về nhà, liệu có đủ để giải quyết Lý Mẫn và Ân Nhạc Vy không?

Cô rũ mắt, trầm ngâm suy nghĩ.

Đêm qua cô vẫn chưa nghĩ nhiều, định làm giống như Ân Nhạc Vy nghĩ, cùng lắm thì cô nhờ bạn học giúp đỡ, qua được cửa ải này rồi lại nói. Nhưng sau khi nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người họ, Ân Thiên Thiên liền biết chuyện này không đơn giản như vậy.

Dù anh ta thật sự là một người nghèo khổ, chỉ cần chân thành và kiên định, Ân Thiên Thiên cô sẵn sàng gả cho anh ta. Chỉ là đương nhiên trong nhà sẽ có một vài vấn đề, nhưng cô không phải mấy em gái non trẻ không dám đối mặt với quyết định của mình.

“Ừ, tôi không biết, cô phải đi thì cứ đi, tôi không sao cả.”

Giọng nói khá quen thuộc truyền đến, trầm ấm mà mê người. Ân Thiên Thiên ngẩng đầu theo bản năng, phát hiện bây giờ trên con đường này không có một người, nói chính xác là, trừ cô và người đàn ông đối điện đang đi quay lưng về phía cô, không còn ai khác.

Cô vội vã nhìn về khúc quanh, người đàn ông kia không hề xuất hiện. Ân Thiên Thiên biết, người thứ 23 của cô chính là người đàn ông đang gọi điện thoại phía đối diện...

Dù sao Ân Thiên Thiên cũng là con gái, cô vẫn có chút sợ hãi khi định chủ động bảo cười khác kết hôn với mình. Bỗng dưng điện thoại đổ chuông, Ân Thiên Thiên bắt máy theo bản năng, thì ra là Lý Mẫn gọi tới.

“Thiên Thiên à, tôi và bố cô đang ở nhà chờ đấy, cô mau dẫn người về đi.” Giọng điệu bà ta thật đắc ý, sau đó còn nói một câu: “Nếu thật sự không có cũng được, chú Trương vẫn đang ở nhà chờ cô đấy.” Nếu bà ta biết câu nói này giúp Ân Thiên Thiên dốc hết can đảm thì chắc sẽ bị tức chết mất thôi.

Cúp điện thoại, Ân Thiên Thiên hít sâu, như thể vẫn nghe thấy tiếng cười của bà ta.

Bàn tay nhỏ nhắn siết chặt, Ân Thiên Thiên đưa tay túm lấy chiếc túi trên người mình, chạy về phía người thứ 23 kia, nhanh chóng túm lấy vạt áo anh ta.

Đối phương đang gọi điện thoại bỗng dừng bước, chầm chậm quay người, cô còn nghe thấy câu cuối cùng trước khi anh cúp điện thoại: “Thôi đi, tôi không thích người như vậy.”

Ân Thiên Thiên luống cuống tay chân không biết làm thế nào, thậm chí còn chưa ngẩng đầu, nhưng vừa nghĩ đến Lý Mẫn và Ân Nhạc Vy còn đang ở nhà chờ, nếu cô lùi bước sẽ hối hận cả đời, vì vậy cô nhắm mắt, cất cao giọng.

“Anh dám kết hôn với tôi không?”

Rũ mắt nhìn cái đầu có chút quen thuộc trước mặt, Cảnh Liêm Uy nheo đôi mắt phượng, mím đôi môi mỏng: “Đúng lúc lắm, hôm nay tôi có mang theo sổ hộ khẩu, đi đăng ký thôi.”

Giọng nói ấy thật thân quen, Ân Thiên Thiên ngẩng phắt đầu, lúc trông thấy gương mặt Cảnh Liêm Uy thì sững sờ.

Sao lại là anh? Rốt cuộc cô đắc tội anh bao giờ chứ? Hai lần chật vật nhất trong cuộc đời cô đều gặp anh!

Lúc ấy Ân Thiên Thiên rất muốn quay đầu bỏ đi như chưa có chuyện gì xảy ra! Đáng tiếc Cảnh Liêm Uy không cho cô cơ hội này!

Chiều cao của Ân Thiên Thiên không coi là thấp, nhưng 1m68 đứng cạnh Cảnh Liêm Uy 1m88 vẫn có vẻ không cân xứng, trong giây phút, một cô gái cao lớn bỗng như con chim bé nhỏ nép vào người. Còn chưa lấy lại tinh thần, Ân Thiên Thiên đã bị Cảnh Liêm Uy kéo lên chiếc Range Rover đỗ bên đường.

Chiếc Range Rover màu đen vừa hoành tráng vừa khiêm tốn, lúc ấy Ân Thiên Thiên lại nghĩ thế nào mà thấy nó rất giống với Cảnh Liêm Uy nhỉ?

Mãi đến lúc hai người bước ra khỏi cục dân chính, Ân Thiên Thiên vẫn ngơ ngẩn. Đây là lần đầu tiên trong đời cô “cầu hôn”, lần đầu tiên kết hôn lại đơn giản vậy sao? Nộp mấy đồng bạc, ký tên lên cùng một tờ giấy là đã lấy chồng rồi sao?

Quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, đến lúc Ân Thiên Thiên cầm lấy tờ giấy đăng ký kết hôn mới biết được tên của anh.

Cảnh Liêm Uy.

Cảnh Liêm Uy cau mày, nhìn cô gái đứng bên, chân mày hơi cau lại. Trước giờ anh không làm chuyện bồng bột thế này, thế nhưng sao lần này anh lại kích động thế nhỉ? Vấn đề này thật đáng suy nghĩ...

Bây giờ, hiển nhiên anh lại cảm thấy tương đối hứng thú với cô vợ mới của mình.