Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 72: Lần này tôi trở về, là để tìm lại người tôi yêu




Ra khỏi buổi biểu diễn đã là mười giờ tối, Cảnh Liêm Uy không trực tiếp lái xe về nhà họ Ân mà chạy đến một nhà hàng mở cửa 24/24 trên đỉnh núi, anh gọi cho Ân Thiên Thiên một phần bánh ngọt, và cho mình một tách cà phê. Từ nhà hàng được làm hoàn toàn từ kính trong suốt, hai người yên lặng ngắm nhìn bầu trời mùa hè đầy sao... 

Mắt khẽ nhắm lại, Cảnh Liêm Uy nhấp một ngụm cà phê rồi nhìn về phía người con gái đang suy tư phía đối diện. 

Lúc đầu, Ân Thiên Thiên không có cảm giác gì, nhưng khi đĩa bánh kem ngon lành được mang lên trước mặt, cô lập tức cảm thấy đói bụng, chưa kể miếng bánh kem kia còn là vị xoài mà cô thích nhất... 

Nhà hàng trên đỉnh núi vào lúc nửa đêm cũng không có bao nhiêu khách, hình ảnh Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy ngồi yên tại chỗ giống như một bức tranh hoàn hảo, mọi người xung quanh không nhịn được đều quay đầu lại nhìn. 

Khí chất của người đàn ông, vẻ đẹp của người phụ nữ. 

Nhìn thế nào cũng giống một bức tranh vẽ hai người đang yêu, cả đời gắn bó. 

Ân Thiên Thiên ăn từng miếng nhỏ, chưa bao giờ cô cảm thấy cuộc sống lại tốt đẹp như thế này, trên gương mặt nhỏ nhắn đong đầy hạnh phúc, chỉ là sau khi cảm thấy như vậy, Ân Thiên Thiên lại nhạy cảm thấy rằng đêm nay Cảnh Liêm Uy không giống anh của thường ngày, bất giác cô nắm chặt chiếc muỗng bạc trong tay. 

Hình như anh có điều muốn nói, nếu không thì với tính cách của anh sao có thể làm những việc lãng mạn như vậy được chứ? 

Ha ha, sau khi xem xong buổi biểu diễn lại đi ngắm bầu trời đầy sao ở nhà hàng trên đỉnh núi, những hành động này nếu như không được trải nghiệm trực tiếp, quả thực Ân Thiên Thiên không dám tin rằng Cảnh Liêm Uy có thể làm được những chuyện này... 

Chỉ là, nhìn thấy sự dịu dàng của anh lúc này, cô có chút sợ hãi. 

Anh muốn nói điều gì? Nói về bạn gái cũ của anh, hay muốn nói sau này cô phải biết nhường lại vị trí cho người khác? 

Khóe miệng đang cười của cô bỗng chốc trở nên chua xót. 

Có khi cô rất táo bạo, có thể "cầu hôn" anh ngay giữa đường, nhưng cũng có khi cô rất mềm yếu, đến nỗi bây giờ cô không dám nghe những lời anh sắp nói... 

"Thiên Thiên à...", Cảnh Liêm Uy buông tách cà phê, anh nhẹ giọng nói với cô một câu, nhưng còn chưa kịp nói đã bị Ân Thiên Thiên ngắt lời. 

"Cảnh Liêm Uy, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta chính thức hẹn hò nhỉ." Ân Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào Cảnh Liêm Uy, trong ánh mắt hiện rõ sự cầu xin: "Nếu vậy, chúng ta đừng nói chuyện khác được không, cho dù là chuyện nhà anh, hay chuyện nhà em, nếu như thật sự muốn nói, thì hãy nói về chuyện của chúng ta, giữa anh và em.“ 

Chỉ trong nháy mắt, Ân Thiên Thiên đã làm cho Cảnh Liêm Uy cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lông mày anh cau lại, ánh mắt nhắm hờ, Cảnh Liêm Uy không biết tại sao đột nhiên Ân Thiên Thiên lại trở nên yếu đuối như vậy, không lẽ lần trước chính anh đã làm tổn thương cô? Anh không bao giờ nói chuyện vòng vo, nhưng những lời anh nói đều là sự thật, nhưng chẳng lẽ anh thực sự đã không nghĩ đến cảm nhận của cô sao? 

Nhìn vào đôi mắt của Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy khẽ thở dài một cái rồi gật đầu. 

Nụ cười của Ân Thiên Thiên trở nên dịu dàng, chỉ là cô lại vô tình nắm chặt chiếc muỗng bạc trong tay hơn. 

Cô chưa bao giờ nghĩ đến, sẽ có một ngày mình lại trở nên hèn mọn như vậy, thế nhưng, quả thật ngay từ khi bắt đầu, không phải cuộc sống của cô vẫn lộ sự hèn mòn hay sao? Khi ở nhà họ Ân, không phải lúc nào cô cũng cố gắng để không phải dựa dẫm vào người khác hay sao? Vậy thì tại sao, sau khi Cảnh Liêm Uy xuất hiện, trong thời gian ngắn ngủi như vậy, cô lại muốn dựa dẫm vào anh? 

Ngồi trong nhà hàng, hai người thỉnh thoảng nói về những chuyện lúc nhỏ, không khí cũng phù hợp, chỉ là hai người đều có tâm tư của mình, anh cho rằng cô đau lòng vì chuyện lần trước, cô lại cho rằng anh muốn nói rõ ràng chuyện ngày xưa để cô tự biết vị trí của mình... 

Khoảng cách giữa hai người gần thật gần nhưng dường như cũng rất xa, không thể xích lại... 

Sau khi Cảnh Liêm Uy đưa Ân Thiên Thiên về nhà đã là mười hai giờ rưỡi rồi, toàn bộ khu phố yên ắng không một tiếng động, thỉnh thoảng có vài ánh đèn mờ nhạt lóe sáng lên, cảm giác mông lung thoắt ẩn thoắt hiện. 

Sau khi xuống xe, Ân Thiên Thiên nhìn thấy Cảnh Liêm Uy cũng xuống xe bước tới bên cô, hai người đứng bên cạnh chiếc Range Rover, ánh đèn xe chói mắt làm Ân Thiên Thiên cảm thấy gương mặt của Cảnh Liêm Uy trở nên mơ hồ. 

Sau khi Cảnh Liêm Uy nhìn Ân Thiên Thiên thật lâu, anh lặp lại câu anh đã từng nói ở buổi biểu diễn: “Ân Thiên Thiên, cảm ơn em." 

Ân Thiên Thiên mỉm cười, hất đầu nói: "Anh mau về đi, trễ lắm rồi, đi đường cẩn thận nhé." 

Nói xong, Ân Thiên Thiên định quay người bước đi lại không ngờ bị Cảnh Liêm Uy kéo tay lại, một giây sau, cô ngã vào lòng anh, cô còn chưa kịp định thần thì trên trán đã cảm nhận được một nụ hôn nhẹ nhàng. 

Giọng nói của anh vang vọng bên tai: "Chúc em ngủ ngon." 

Ân Thiên Thiên đột nhiên cảm thấy an lòng, cô cũng trở nên "to gan" hơn! 

Hiện tại, người ở bên cạnh anh là cô, vậy thì cô có thể cố gắng ở bên cạnh anh, không để anh thay người không? 

Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của Ân Thiên Thiên trở nên rất quyết tâm! 

Rất nhiều chuyện, không thể không cố gắng mà dễ dàng từ bỏ như vậy được! 

Chỉ là, cô không ngờ rằng một lần to gan này lại phải trả một cái giá đau đớn thê thảm... 

Ngày hai mươi ba. 

Thành phố T rộng lớn không một gợn mây, bầu trời trong xanh, giống như một thành phố trên không trung, trong suốt và xinh đẹp. 

Từ sáng sớm, Ân Thiên Thiên đã được Ân Thiên Tuấn đưa đến phòng cô dâu ở khách sạn Nocturne, Đào Ninh đã đợi sẵn ở đó, khi nhìn thấy Ân Thiên Thiên, cô ấy không ngăn được sự hưng phấn của mình. 

Ân Thiên Thiên được thợ trang điểm kéo xuống ngồi trước gương, bên tai cô là giọng nói của Đào Ninh: "Thiên Thiên, cậu biết không? Lễ cưới của cậu ba nhà họ Cảnh cũng được tổ chức ở đây, cũng vào ngày hôm nay, trời ạ, tớ rất muốn thấy cậu ba nhà họ Cảnh trong truyền thuyết, có phải tớ đang nằm mơ không?" 

Ân Thiên Thiên buồn cười khi nhìn thấy bộ dạng khoa trương của Đào Ninh, sau khi tốt nghiệp, cô ấy xin vào làm nhà thiết kế quảng cáo ở một công ty không lớn không nhỏ, tiền lương và các khoản phúc lợi cũng không tệ, ít nhất Đào Ninh bây giờ sống rất tốt, nghĩ đến bây giờ Đào Ninh vẫn chưa biết thân phận của Cảnh Liêm Uy, cô mở lời hỏi: "Đào Ninh à, tại sao cậu lại muốn gặp cậu ba nhà họ Cảnh như vậy?" 

Vẻ mặt Đào Ninh ngây ngốc nhìn Ân Thiên Thiên, dường như ở chung với nhau bao nhiêu năm, cô ấy chưa bao giờ phát hiện cô lại ngốc như vậy: "Ân Thiên Thiên, cậu rốt cuộc có phải là người ở thành phố T không vậy? Cậu ba nhà họ Cảnh đấy! Đó là người như thế nào chứ? Chỉ cần mỗi ngày cậu đến tập đoàn nhà họ Cảnh là có thể trông thấy cậu cả nhà đó, còn cô hai nhà họ thì chỉ cần cậu có bản lĩnh ra nước ngoài là có thể nhìn thấy, nhưng còn cậu ba nhà họ Cảnh thì lại chưa bao giờ xuất hiện trước mặt mọi người! Hơn nữa nhà họ Cảnh đều là những người có gen rất biến thái, cậu không biết sao?" 

Nói xong, Đào Ninh lại lấy hai quyển tạp chí trên bàn trà đem qua cho Ân Thiên Thiên, một quyển là tạp chí giải trí, một quyển là tạp chí kinh tế, trên trang bìa cả hai quyển đều là khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của cậu cả nhà họ Cảnh! 

Đào Ninh chỉ tay vào khuôn mặt người đàn ông trên trang bìa, cô ấy nói: "Ân Thiên Thiên, cậu xem đi, mau xem đi, đây chính là gen nhà họ Cảnh đấy! Nghe nói, cậu ba nhà họ là đẹp trai nhất, tớ có thể không kích động được sao? Cho dù Cảnh Liêm Uy nhà cậu cũng rất đẹp trai, nhưng tớ vẫn muốn so thử với cậu ba nhà họ Cảnh, xem ai đẹp hơn." 

Ân Thiên Thiên nghe Đào Ninh nói như vậy cũng không nhịn được mà bật cười, ngay cả thợ trang điểm, thợ làm tóc xung quanh cô cũng cười, xem ra bạn thân của cô dâu hôm nay không biết rằng Ân Thiên Thiên được gả cho cậu ba nhà họ Cảnh rồi! 

Ân Thiên Thiên mím môi cười, cô muốn xem sau khi Đào Ninh biết được Cảnh Liêm Uy chính là cậu ba nhà họ Cảnh trong truyền thuyết thì vẻ mặt sẽ như thế nào... 

Ân Thiên Thiên đã trang điểm xong, cô chuẩn bị thay quần áo, bởi vì váy cưới rất bồng bềnh nên sau khi trang điểm mới quyết định thay váy cưới, nếu không cẩn thận để dính màu lên đó thì sẽ không đẹp nữa, nên chỉ vì mặc một bộ váy cưới, mà tất cả mọi người đều chạy tới giúp đỡ... 

Đào Ninh không giúp được gì nhiều nên cô ra phòng ngoài xem tivi. 

Ân Thiên Thiên vất vả lắm mới mặc xong chiếc váy cưới, cô ra chỗ rộng rãi hơn để tiện cho trợ lý xung quanh sửa sang lại cho tươm tất, ánh mắt cô vô tình nhìn màn hình tivi trước mặt. 

Trên tivi đang chiếu một đoạn phỏng vấn, người được phỏng vấn là người Ân Thiên Thiên cảm thấy có chút quen thuộc nhưng cô lại không nhận ra. 

Chính là nữ vũ công ballet nổi tiếng trong buổi biểu diễn vài ngày trước... 

- Xin hỏi cô Mộc, mục đích về nước lần này của cô là gì vậy? Là để phát triển sự nghiệp trong nước sao? 

Nữ diễn viên ballet trên tivi mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp làm người khác không thể rời mắt, cô ấy có chút ngại ngùng, nói: "Lần này tôi trở về, là muốn tìm lại người tôi yêu." 

Bỗng nhiên, trong lòng Ân Thiên Thiên cảm thấy nặng nề khó chịu. 

"Chậc chậc, đúng là tốt số mà, xinh đẹp như vậy, điều kiện gia đình lại tốt..." Đào Ninh bên cạnh không nhịn được nói, nữ diễn viên trên tivi quả thật là xinh đẹp, cô nói tiếp: "Không biết người đàn ông nào mà may mắn như vậy, trở thành người yêu của cô ấy." 

Ân Thiên Thiên xem tivi nhưng không phát hiện được nụ cười của mình lại có chút đau khổ, cô khẽ nói: "Ít nhất cô ấy cũng có can đảm nói ra, không phải sao? Bây giờ, có mấy người nổi tiếng lại dám nói ra những lời như vậy?" 

Đào Ninh gật đầu đồng tình với lời nói của Ân Thiên Thiên. 

"Sắc đẹp của cô Mộc này cũng không được tính là quá xuất sắc, nhưng vì quanh năm luyện tập vũ đạo, lối sống lại giản dị nên mọi người đều cảm thấy cô đặc biệt xinh đẹp, yếu đuối, giống như một con búp bê sứ tinh xảo." Thợ trang điểm vừa sửa lại váy cưới cho Ân Thiên Thiên vừa nói: "Tôi nghe nói trước kia cô ấy có một người bạn trai rất tốt, không biết có phải là quay về tìm anh ta không..." 

Ân Thiên Thiên nghe nhưng cô không nói gì, chỉ là vô thức quay đầu nhìn lại người phụ nữ trên tivi, cô phát hiện kênh đó là chuyển sang tiết mục khác, những cuộc nói chuyện trong phòng cô dâu cũng đã chuyển sang chủ đề khác rồi. 

Sau khi tất cả đã chuẩn bị xong, Ân Thiên Tuấn đến xem Ân Thiên Thiên, ánh mắt đầy vẻ không nỡ, khiến cho Ân Thiên Thiên còn cười nhạo anh, cô nói bộ dạng của anh giống như chuẩn bị gả con gái đi ấy, nhờ thế mà những căng thẳng và sợ hãi của Ân Thiên Thiên đều biến mất, cô sẽ cố gắng làm tốt nhiệm vụ cô dâu xinh đẹp của mình, cô biết rõ, hôm nay sẽ là một ngày khó quên trong cuộc đời mình, nhưng cô không ngờ lại cách thức khiến cô khắc cốt ghi tâm lại như vậy... 

Nếu như cô sớm biết mọi chuyện sẽ trở thành như thế này, thì đêm hôm đó, cô nhất định sẽ nói hết với Cảnh Liêm Uy những suy nghĩ trong lòng mình…