Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 674: (Hoàn)






CHƯƠNG 674: CÁI GỌI LÀ… TÌNH YÊU (KẾT CỤC LỚN)

“Chị thật ra không có yêu cầu gì. Nhưng em và Thiên Thiên vẫn nên nhanh chóng cưới lại đi, còn kéo dài nữa thì mẹ sẽ không để cho chị với anh em được yên mất.” Cảnh Thiên Ngọc nhớ tới mẹ mình cũng có phần bất đắc dĩ. Người làm cho bọn họ ly hôn là bà ta, bây giờ người bảo bọn họ cưới lại cũng là bà ta: “Nhanh chóng bớt chút thời gian đi làm đi, tránh cho bà lại không yên tâm!”

Cảnh Liêm Uy mím môi khẽ cười, nhìn cảnh tượng phía ngoài cửa sổ cũng cảm thấy không khí trở nên ngọt ngào hơn.

Khi xe bị tắc ở bên đường, Cảnh Thiên Ngọc nhìn ra ngoài lại thấy người ta gánh hàng bán trứng chim cút ở vỉa hè, mắt lập tức sáng lên, giơ tay kéo Cảnh Liêm Uy nói: “Liêm Uy đi mua một ít trứng chim cút đi. Cô vợ nhỏ nhà em rất thích ăn đấy.”

Cảnh Liêm Uy liếc nhìn trứng chim cút trong gánh hàng của người ta và khẽ nhướng mày. Anh không nói gì, xuống xe đi mua luôn, sau khi xoay người bỏ vào cốp sau rồi lên xe, thấy đường ở đây vẫn bị tắc thì không nhịn được hỏi: “Sao chị biết cô ấy thích ăn?”

Cảnh Thiên Ngọc mím môi, nói: “Cho dù trong thời gian này bọn em đều ở nhà họ Ân, nhưng không ngăn cản được tâm trạng sốt ruột sắp được bồng cháu của mẹ của chúng ta, hiểu không?”

Vi Gia Huệ không tới gần nhà họ Ân, cũng không tới gần Ân Thiên Thiên nhưng không có nghĩa là không biết Ân Thiên Thiên thích ăn gì!

Mà phụ nữ có thai đến giai đoạn nhất định lúc nào cũng có vài thứ đặc biệt thích ăn!

Trong đó, Ân Thiên Thiên bây giờ lại đặc biệt thích ăn trứng chim cút!



Chiếc Range Rover đi trên con đường trong đô thị sầm uất về thẳng nhà. Trên các màn hình LCD rất lớn bên đường đều đang đăng tin tức Cảnh thị chèn ép Đổng thị nhưng căn bản không có mấy người để ý. Trên thương trường vốn chính là mất hết tính người như vậy. Hơn nữa nhà họ Đổng ông chưa bao giờ là người tốt lành gì!

Chỉ một ngày, nhà họ Đổng lại hoàn toàn không chịu nổi khi nhà họ Cảnh áp chế có tính áp đảo từ tất cả mọi mặt như vậy! Bọn họ đã dùng mọi khả năng cũng chỉ có thể làm cho nhà họ Đổng hôm nay chống đỡ đến giờ phút ngày mai càng gian nan hơn thôi…

Nhưng dù vậy, có vài thứ rốt cuộc cũng sắp kết thúc.

Ơ nhà họ Cảnh, Ân Thiên Thiên ngủ say ở trong gian phòng quen thuộc, lúc tỉnh lại thì đã là ngày hôm sau. Cô thậm chí còn chẳng biết Cảnh Liêm Uy rốt cuộc có về hay không. Cô vội vàng dậy và đi xuống tầng, nhìn thấy Vi Gia Huệ và Lý Mẫn vừa lúc đang làm cơm tối ở phía dưới.

“Mẹ.” Ân Thiên Thiên gọi một tiếng lại bắt đầu tìm đồ ăn. Cô không ăn trong thời gian dài nên đói không chịu được.

Số trứng chim cút đã sớm được luộc chín ở bên cạnh lập tức lọt vào trong mắt cô. Cô không ngờ ôm lấy và ra ngoài bắt đầu ăn một mình!

Lý Mẫn nhìn dáng vẻ của Ân Thiên Thiên lại không nhịn được mím môi. Thế này có phải đã quá thích ăn trứng không?

“Tôi thấy không thể để cho con bé ăn trứng chim cút như vậy được. Bắt đầu từ ngày mai phải bảo con bé ăn ít trứng gà, tiếp tục như vậy có thể không tốt đâu.” Vi Gia Huệ nhìn dáng vẻ Ân Thiên Thiên cắn từng miếng một thì không nhịn được nói.

Thức ăn phải ăn cân bằng mới tốt.

Lý Mẫn liên tục gật đầu. Hơn nữa, Thiên Thiên cứ ăn như vậy cũng thật sự không được.

Cảnh Liêm Uy mệt mỏi suốt một ngày, khi về nhà, cuối cùng nhìn thấy vợ mình đã tỉnh lại. Anh tiến lên, nhân lúc người nhà không chú ý hôn chụt một cái lên đôi môi hồng của cô. Trong nháy mắt, Ân Thiên Thiên lại cảm giác như có hơi nóng lan tỏa khắp người, gương mặt xinh đẹp ngẩng lên trừng mắt nhìn anh.

Cái trừng mắt này lại làm cho cả người Cảnh Liêm Uy đều không ổn! Rục rịch rồi!

Hầu kết của anh không ngừng chuyển động. Ân Thiên Thiên vừa nhìn đã biết anh đang nghĩ gì, gương mặt càng đỏ hơn, lập tức xoay người muốn trốn vào trong phòng bếp tránh nạn. Ai biết Cảnh Liêm Uy lại kéo cô lại, giơ tay bế cô đi lên phòng trên tầng, vừa đi vừa nói: “Mẹ, con đưa Thiên Thiên lên trên nghỉ ngơi một lúc, đợi lát nữa sẽ xuống ăn cơm.”

Nhìn đồng hồ thì vẫn còn sớm lắm, mới bốn giờ mà thôi!

Anh cong môi lên, mắt nhìn cô gái nhỏ không chịu nghe theo trong lòng. Anh vẫn có rất nhiều thời gian đấy!

Vi Gia Huệ và Lý Mẫn đi ra, thấy bọn họ lên tầng với vẻ không tự nhiên thì không nhịn được khẽ lầm bầm: “Không phải là mới nghỉ xong à?”

Mới vừa vào phòng, Ân Thiên Thiên đã vội vàng rời khỏi vòng tay của anh, nói với vẻ đề phòng: “Cảnh Liêm Uy, em còn đang mang thai đấy.”

Cảnh Liêm Uy vừa giơ tay cởi áo khoác của mình, tháo cà vạt ra và đáp lại: “Đúng, nhưng cũng đâu phải chưa từng làm như vậy!”

Ầm!

Một câu nói làm mặt Ân Thiên Thiên đỏ bừng! Cô buồn bực ngước mặt trừng mắt nhìn anh!

Trên gương mặt đầy ý cười, Cảnh Liêm Uy lại không để ý tới, giơ tay kéo dây thắt lưng của mình nói với dáng vẻ kiên quyết đùa giỡn tới cùng: “Vợ ngoan, chồng của em đã bị đói suốt thời gian rất dài rồi, em mà không đút cho nó ăn, sẽ nghẹn ra bệnh đấy!”

Ân Thiên Thiên nhíu mày nhìn anh, có phần không cam tâm tình nguyện lắm. Mỗi lần anh đều làm rất lâu đấy!

Cô còn hơi đói, đang muốn ăn đây…

Cô chưa xoắn xuýt xong, Cảnh Liêm Uy đã lặng lẽ tới gần, giơ tay dè dặt ôm cô, hôn lên đôi bờ môi làm cho anh thèm muốn từ lâu, trong hơi thở đều là sự thỏa mãn…

Cuối cùng, anh lại kéo cô vào trong lòng mình…

Một phòng dây dưa và tràn ngập những tiếng thở khẽ cùng rên rỉ, thỏa mãn chính là hai vợ chồng nhỏ tim liền tim…

Ba ngày ngắn ngủi, giống như lời Cảnh Liêm Uy đã nói, nhà họ Đổng hoàn toàn bị dồn đến tình trạng cùng đường bí lối!

Cuối cùng bọn họ rốt cuộc vẫn phải tuyên bố phá sản. Đổng thị ở nước ngoài ngang ngược nhất thời, thậm chí ở trong nước cũng có tiếng tăm rốt cuộc đã không còn. Ông cụ nhà họ Đổng tức giận đến mức trúng gió, bây giờ chỉ có thể an hưởng tuổi già ở trong bệnh viện. Đổng Khánh bị nhân viên Đổng thị mắng cho máu chó đầy đầu. Đổng thị lớn như vậy đóng cửa đã dẫn đến vô số người bị thất nghiệp và khủng hoảng, nhưng rốt cuộc đời người vẫn do tự mình lựa chọn.

Áo vest không biết ném đi đâu, cà vạt thắt trên cổ không chỉnh tề, cúc áo cũng bị kéo đứt mấy cái, mặt áo sơ mi nhăn nhúm không chịu nổi. Đổng Khánh ôm một thùng giấy nhỏ trong tay lại nhìn tòa nhà lớn Đổng thị sau khi bị cháy còn chưa được xử lý, trong đôi mắt đầy vẻ thê lương và không hiểu…

Sao mọi chuyện lại biến thành như vậy chứ?

Đột nhiên, một chiếc xe Range Rover lặng lẽ đỗ lại ở bên cạnh anh ấy. Cửa kính chậm rãi hạ xuống, mắt phượng với vẻ ngả ngớn nhìn anh ấy không nói một lời.

Bên kia, xe cảnh sát chợt gào thét lao tới với tiếng còi chói tai và đèn cảnh sát lóa mắt không hiểu sao lại khiến mắt người ta thấy đau nhức. Đổng Khánh rời tầm mắt ngây người nhìn anh, trong mắt đều là vẻ khó hiểu.

Cảnh Liêm Uy nhếch môi khẽ nói: “Đổng Khánh, chúc mừng anh vào trong tham dự cải tạo.”

Mà chuyến đi này sẽ là thời gian rất dài, cũng có lẽ là cả đời!

Từ trước đến nay, Cảnh Liêm Uy anh không là người lương thiện gì, đối với người dây dưa lâu như Đổng Khánh, một nhân vật giống như gián đập mãi không chết, anh lại càng không dễ dàng nương tay!

Vừa dứt lời, Đổng Khánh còn chưa kịp phản ứng đã thấy Mạc Tả dẫn người qua còng tay Đổng Khánh, nói: “Ngài Đổng, bây giờ ngài bị bắt, nguyên nhân là tập đoàn Đổng thị làm giả sổ sách và hối lộ…”

Trên thế giới này ít có mấy công ty có tài khoản rõ ràng, rành mạch, vượt qua được sự điều tra. Mà rất rõ ràng Đổng thị trước giờ không phải là một trong số đó!

Mãi đến khi Đổng Khánh bị dẫn lên xe cảnh sát vẫn không lấy lại được tinh thần, ngây người nhìn về phía Cảnh Liêm Uy rồi đột nhiên rơi nước mắt, trong lòng đầy đau khổ và bi thương.

Cảnh Liêm Uy nhìn anh ấy, trong mắt phượng đều là sự lạnh lùng, lời nói thoảng trong gió: “Đổng Khánh, đừng dùng tâm tư riêng của anh làm lý do nực cười là anh yêu Thiên Thiên. Nếu anh yêu thật thì mọi chuyện hôm nay đã không xảy ra!”

Đúng vậy, không biết bắt đầu từ lúc nào, tình cảm anh ấy dành cho Ân Thiên Thiên đã biến chất, không phải là không yêu mà là tình yêu mang theo sự căm hận, chậm rãi lại biến thành một sự ép buộc và cần thiết để chứng minh bản thân. Anh ấy muốn chứng minh rằng mình không thể kém hơn so với Cảnh Liêm Uy, chứng minh là ánh mắt Ân Thiên Thiên kém, chứng minh ông Đổng chọn trúng anh ấy làm người thừa kế là đúng, chứng minh bản thân có năng lực, cũng muốn chứng minh Đổng Khánh mình là kẻ si tình… Vì vậy, mọi chuyện đã lệch khỏi quỹ tích ban đầu, lệch tới mức không thể quay lại được nữa.

Nói xong lời mình muốn nói, Cảnh Liêm Uy xoay người không hề thương tiếc lái xe rời đi, để lại một bầu không khí lạnh lẽo.

Mạc Tả liếc nhìn Đổng Khánh ngồi im lặng ở trên xe cảnh sát, cuối cùng đưa anh ấy đi.

Đôi khi, con người tuyệt đối phải nhớ nhắc nhở chính mình đừng quên tâm tư ban đầu.

Nếu như tâm cũng mất, vậy còn lý do gì để tiếp tục cuộc sống này nữa?



Ba tháng sau, Đổng Khánh ở trong tù nhìn thấy tin tức Ân Thiên Thiên sinh con trai cho Cảnh Liêm Uy, đồng thời hai người cũng cưới lại.

Trong mắt anh ấy không hề có màu sắc, cũng hoàn toàn không còn cảm xúc, chỉ là cuối cùng vẫn thở hắt ra một hơi.

Anh ta không quấy nhiễu cuộc sống của bọn họ, thật tốt.

Mãi đến khi nhà họ Đổng hoàn toàn phá hủy, trong lòng người nhà họ Cảnh và người nhà họ Ân mới hoàn toàn bình tĩnh lại. Ân Bách Phú vẫn quyết định đưa Ân Tinh ra ngoài. Cô ta tự lựa chọn Australia, nói muốn thử cuộc sống khác một chút. Mà Ân Thành Vũ lại vào bệnh viện Nam Tự, sau một thời gian ngắn được viện trưởng dẫn theo bắt đầu tiếp tục học tập.

Bởi vì tình hình của nhà họ Đổng nên nhà họ Ân chịu tổn thất rất lớn. Nhưng vào thời điểm quan trọng, Cảnh Liêm Uy đưa ra một phần hợp tác cho ‘Thiên Ân’ làm cho nó nhanh chóng hoạt động lại. Ân Thiên Tuấn sống bận rộn mỗi ngày. Khi Ân Thiên Thiên gặp lại Hoa Kỳ là ở trong đám cưới của Trần Vũ và Ngôn Tử…

Ân Thiên Tuấn uống hơi say, Hoa Kỳ nhắm mắt đi theo sau lưng anh ấy giống như cô vợ nhỏ vậy.

Đầu óc thật sự quá choáng váng nên Ân Thiên Tuấn quyết định dựa vào trên vách tường bên cạnh nghỉ ngơi một lát. Hoa Kỳ tới gần thì thầm nói không ngừng, hai mắt thật to chớp chớp nhìn anh ấy nói: “Anh sao rồi? Sao rồi? Sao rồi? Có phải rất khó chịu không? Khó chịu ở đâu? Là dạ dày à? Hay là đầu? Hay ở chỗ khác. Anh có bị nặng lắm không? Em đi mua ít thuốc cho anh nhé? Anh uống thuốc gì?”

Các câu hỏi liên tục được đưa ra giống như không bao giờ kết thúc vậy!

Cuối cùng, Ân Thiên Tuấn tức giận, cúi đầu trừng mắt nhìn cô nói: “Sâm Hoa Kỳ, em có thể ngậm miệng lại hay không hả?”

Hoa Kỳ uất ức rụt cổ lại, dè dặt nhìn người đàn ông trước mặt nói: “Sâm Hoa Kỳ có đắt lắm không? Em chỉ là Hoa Kỳ thôi, sao lúc nào anh cũng nhớ nhầm thế?”

Hai mắt Ân Thiên Tuấn nhìn đôi mắt trong veo của cô, vị trí trái tim đột nhiên lại đập loạn.

Sâm Hoa Kỳ có thể đắt bao nhiêu chứ? Rốt cuộc vẫn là đồ của anh ấy…

Ân Thiên Thiên trốn trong góc phòng nhìn thấy vậy thì trong mắt đầy vẻ vui mừng. Thế này là ba và mẹ không cần phải tiếp tục lo lắng về vấn đề giới tính của anh ấy rồi. Trong lòng cô còn chưa vui mừng xong, thắt lưng đã bị người ôm thật chặt vào trong lồng ngực quen thuộc, bên tai vang lên rõ ràng lời anh nói: “Làm gì đấy? Giấu chồng em nhìn lén người đàn ông khác à?”

Ân Thiên Thiên xoay người bất mãn nhìn anh, nói: “Cảnh Liêm Uy, nếu trước đây em không cầu hôn với anh, vậy bây giờ chúng ta lại thành thế nào? Có phải cũng giống anh trai và Hoa Kỳ, loanh quanh rồi cuối cùng lại trở về vị trí ban đầu hay không? Hoặc giống như Đào Ninh và Cảnh Liêm Bình vậy, vòng đi vòng lại vẫn ở cùng một chỗ? Cũng có khả năng giống như anh Thiên Kiều và Cảnh Thiên Ngọc, bỏ lỡ nhiều năm như vậy cuối cùng…”

Cảnh Liêm Uy lấy nụ hôn bịt miệng cô, không để cho cô nói tiếp, chỉ là hôn môi của cô một lúc lâu mới nói: “Ân Thiên Thiên, đó là tình yêu của người khác, không phải là tình yêu của chúng ta. Tình yêu của chúng ta từ lúc mới bắt đầu đã không có nếu như! Em nhất định sẽ bị ép cưới, nhất định sẽ ra cửa tìm chồng, mà em cũng nhất định sẽ gặp được anh! Mấy điều này là do ông trời đã định trước, cũng là do anh cầu xin với ông trời!”

Em… chính là của anh, hoàn toàn không nghi ngờ!

Ân Thiên Thiên mỉm cười và nhìn về phía đôi tình nhân mới cách đó không xa. Tình yêu của bọn họ lại thế nào?

Nhưng bất kể thế nào, kết cục tình yêu lúc nào cũng khiến cho người ta hướng tới, bất kể là tốt đẹp hay buồn bã.

Cô may mắn, cuối cùng tình yêu của cô hạ màn với kết cục viên mãn…

Sau khi sinh con, thói quen thích ăn trứng chim cút của Ân Thiên Thiên lại đột nhiên biến mất, bất luận là trứng gà, trứng vịt hay là trứng chim cút đều không động tới! Vi Gia Huệ lại sốt ruột không chịu được. Đây là không bổ sung chút năng lượng và dinh dưỡng nào, vậy sao được? Bà ta vội vàng đánh tiếng với Lý Mẫn. Sau này, mỗi ngày Ân Thiên Thiên bị ép ăn ít nhất một quả trứng gà.

Ngày nào đó đến Nhã Uyển, Vi Gia Huệ hăng hái bừng bừng đưa Ân Thiên Thiên một máy luộc trứng, trịnh trọng khác thường nói cho cô biết mỗi ngày đều phải ăn một quả trứng. Cảnh Liêm Uy vừa lúc đi ngang qua, nghiêm mặt nói: “Không phải mỗi ngày em đều ăn à? Còn không chỉ một quả đâu.”

Ân Thiên Thiên ngây người một lát: “Lưu manh!”

Mắt phượng của Cảnh Liêm Uy hơi nhướng lên: “Anh nói gì sai sao?”

Vi Gia Huệ quay đầu không nói, trong lòng lại đang nghĩ, có phải mình sẽ lại nhanh chóng có cháu trai để bồng không?

—–THE END—-