Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 667






CHƯƠNG 667: SỰ KHIÊU KHÍCH CỦA ĐỔNG KHÁNH

Trơ mắt nhìn Cảnh Liêm Uy bị đưa đi, phía sau còn có vô số phóng viên, ông cụ Đổng tức đến mức toàn thân run rẩy! Đổng Khánh vẫn nhìn theo hướng anh rời đi, hồi lâu chưa lấy lại tinh thần!

Cảnh Nguyên Phước và Cảnh Liêm Bình nhanh chóng đi theo, ông cụ Đổng và Đổng Khánh đứng tại chỗ không biết phải làm gì.

Vi Gia Huệ vốn đang chờ ở nhà, bây giờ vừa nghe thấy tin này lập tức ngơ ngác, trầm mặt ra khỏi nhà, toàn thân tản ra hơi thở bá khí, lập tức khiến người khác run sợ. Nhìn chiếc xe đang từ từ chạy đi, Vi Gia Huệ quay lại thấy Đổng Khánh vẫn đang đứng đó, không nói hai lời tiến lên, giơ tay tát Đổng Khánh!

“Bốp” một tiếng, mọi người đều nín thở!

Danh tiếng của nhà họ Cảnh ở thành phố T vẫn luôn rất tốt, chưa từng thấy ai trong nhà họ xảy ra chuyện như này chứ đừng nói người làm vợ của gia đình nhà họ Cảnh vừa đứng ra đã cho một cái tát thế này!

“Đổng Khánh, tôi không quan tâm cậu là con cháu nhà ai, cũng không quan tâm rốt cuộc nhà họ Đổng cậu muốn làm gì! Bây giờ cậu nói rõ cho tôi biết, nhà họ Đổng cậu muốn nhà họ Cảnh tôi phải thế nào, nhà họ Cảnh tôi nhất định sẽ khiến nhà họ Đổng cậu phải như thế!” Phẫn nộ hét lên, mọi sự phẫn nộ của Vi Gia Huệ thời gian này với nhà họ Đổng đều dồn hết vào một cái tát này! Ánh mắt bà sáng rực: “Trên thương trường cậu làm thế nào tôi cũng không có ý kiến, cho dù cậu khoa trương lên mặt với nhà họ Cảnh thì tôi cũng sẽ không nói gì! Nhưng Vi Gia Huệ tôi, cho dù là chồng, con trai hay con gái, đều không phải đối tượng mà các người có thể bắt nạt! Tôi nhượng bộ đừng tưởng rằng là tôi sợ!”

Nhìn chằm chằm Đổng Khánh và ông cụ Đổng, lúc này Vi Gia Huệ thật sự đã sắp tức điên đến nơi!

Thời gian trước Cảnh Liêm Uy vừa mới ra viện, vết thương trên đầu vẫn chưa khỏi hắn, bây giờ lại xảy ra chuyện này, làm mẹ sao bà có thể không nổi giận?

Đổng Khánh cũng bị cái tát này làm cho hơi thẫn thờ, đến khi hoàn hồn thì Vi Gia Huệ đã bảo Cảnh Thiên Ngọc và Trình Thiên Kiều vẫn luôn đứng bên cạnh lái xe tới, bà muốn tới bệnh viện. Lần này người nhà họ Đổng mới nhớ ra mười giờ sáng nay Cảnh Liêm Uy còn muốn tiếp nhận điều tra, rồi cũng lần lượt đi theo…

Chỉ là suốt chặng đường, tâm trạng ông cụ Đổng cực kỳ cáu kỉnh, thậm chí là bất an…

Luôn cảm thấy một vài chuyện dường như bắt đầu được kéo màn từ bây giờ…

Bệnh viện thành phố của thành phố T.

Lần đầu tiên Cảnh Liêm Uy tới bệnh viện nào khác ngoài Nam Tự, vô số bác sĩ và y tá chạy tới, cẩn thận kiểm tra cho anh, người nhà họ Đổng cũng nhanh chóng đi theo. Vì Cảnh Liêm Uy nói muốn giải quyết rõ mọi chuyện trong hôm nay nên toàn bộ quá trình đều mặc cho phóng viên đi theo…

Bây giờ một hành động nho nhỏ của Cảnh Liêm Uy cũng đều lọt vào ống kính phóng viên, không có chỗ né tránh.

Trên đầu anh vẫn đang chảy máu, từ từ, lặng lẽ…

Cảnh Liêm Uy lại không tiếp nhận trị liệu, chỉ ngồi yên đó chờ mọi người tới đông đủ, bác sĩ khoa thần kinh nhìn đầu Cảnh Liêm Uy mà sốt ruột không thôi. Bị thương ở đầu đâu có như bị thương ở những nơi khác, nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Nhưng ai bảo Cảnh Liêm Uy không cho họ động vào đây!

Vi Gia Huệ vừa vào đã tới ngồi cạnh Cảnh Liêm Uy, đưa tay muốn đánh anh nhưng nhìn thấy máu vẫn đang chảy thì lại trở thành dịu dàng vuốt ve, bà sốt ruột nói: “Cảnh Liêm Uy, con mau tiếp nhận trị liệu cho mẹ! Có ai như con không? Con điên rồi, lập tức đi trị liệu cho mẹ!”

Cảnh Liêm Uy ngước mắt nhìn mẹ, cũng không biết có phải do mất máu nhiều không mà sắc mặt anh hơi tái, yếu ớt nở nụ cười: “Mẹ, yên tâm đi, con không sao.”

Hôm nay anh phải giải quyết hết tất cả mọi chuyện! Tuyệt đối không cho nhà họ Đổng cơ hội cắn chết anh!

Nói anh hèn hạ cũng được, nói anh tâm cơ thâm trầm cũng được, Cảnh Liêm Uy anh chính là người như thế!

Vi Gia Huệ gấp đến độ cắn chặt môi, sắp khóc đến nơi, không nói gì mà lập tức gọi cho Ân Thiên Thiên, trong điện thoại đã mơ hồ mang theo tiếng khóc nghẹn ngào, mà Ân Thiên Thiên đầu bên kia cũng đang ngồi trước tivi xem phát trực tiếp, nhận được điện thoại thì nhẹ nhàng gọi: “Mẹ…”

“Thiên Thiên, Thiên Thiên…” Vi Gia Huệ vốn cho rằng Ân Thiên Thiên sẽ hận mình, dù sao ngày ly hôn bà cũng làm lạnh lùng như vậy, nhưng Ân Thiên Thiên vừa gọi một tiếng “mẹ”, Vi Gia Huệ chỉ cảm thấy Ân Thiên Thiên chính là con dâu nhà họ Cảnh bà! Bà vội nói: “Thiên Thiên, con mau khuyên Liêm Uy đi…”

Nói rồi bà đưa điện thoại cho Cảnh Liêm Uy, anh nhìn điện thoại rồi hít sâu một hơi, dáng vẻ đó dường như là đang hơi sợ khiến phóng viên xung quanh cũng không khỏi nhướn cao mày.

Trời ơi, có người khiến cậu ba Cảnh phải sợ?

Không phải ba, không phải mẹ, mà là vợ?

Tin tức này…

Nhận lấy điện thoại, Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng gọi: “Thiên Thiên…”

Ân Thiên Thiên ngồi trước tivi nhìn thấy anh rất rõ ràng, khóe mắt đã ươn ướt, thậm chí bây giờ lòng bàn tay cô cũng bị chuyện vừa nãy doạ sợ mà đổ mồ hôi lạnh, khoảnh khắc nghe thấy tiếng anh hít thở suýt thì không nói ra lời, chỉ nghẹn ngào nức nở.

Cô vừa khóc, Cảnh Liêm Uy sốt ruột, hấp tấp nói: “Thiên Thiên, em đừng khóc, đừng khóc đừng khóc, anh không sao, anh thật sự không sao, tin anh nhé?”

Giọng điệu bất đắc dĩ mà dịu dàng khiến Ân Thiên Thiên thoáng thả lỏng, nhưng vẫn không nói gì.

“Vợ à, em nói gì đi, đừng không để ý đến anh mà.” Cảnh Liêm Uy cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên kia, nôn nóng cùng cực, trên đầu vì anh căng thẳng mà bắt đầu chảy nhiều máu hơn, anh nói: “Vợ ơi, em nói với anh một câu đi…”

Nhưng cũng không biết là Ân Thiên Thiên nói không ra lời hay là không muốn nói với anh mà cô vẫn im lặng.

Lần này Cảnh Liêm Uy sốt ruột rồi, không nói hai lời quay đầu nói với bác sĩ: “Mau lên, băng bó cho tôi, tuỳ tiện băng lại là được, mau lên!”

Nói xong, giây trước cậu ba Cảnh còn đang nghiêm túc đã lập tức trở nên dịu dàng với người đầu bên kia điện thoại: “Vợ à, em nhìn thấy chưa? Anh đồng ý trị liệu rồi, anh đồng ý rồi, em đừng khóc, đừng khóc nữa nhé!”

Lời nói nhỏ nhẹ, ngọt ngào cũng chỉ đến thế thôi…

Cảnh Liêm Uy mặc cho bác sĩ cẩn thận xử lý vết thương cho mình, anh vẫn đang nói chuyện với người con gái trong điện thoại, câu nào cũng đầy vẻ cưng chiều, trạng thái này nói hai người là vợ chồng vừa ly hôn cũng chẳng ai tin.

“Thiên Thiên, vợ ơi, em nói chuyện với anh đi được không?” Nhẹ giọng hỏi, Cảnh Liêm Uy lắng tai nghe.

Hít hít mũi, lúc này Ân Thiên Thiên mới nói: “Cảnh Liêm Uy, anh đừng doạ em…”

Trong câu này đầy vẻ bất đắc dĩ và lo lắng…

Chuyện như lần trước cô thật sự không muốn trải qua một lần nữa, nhìn cũng không muốn nhìn!

Cảnh Liêm Uy lập tức đồng ý rồi nâng mắt nhìn người nhà họ Đổng từ bên ngoài vào, còn có rất nhiều bác sĩ phía sau, nở nụ cười nhẹ rồi nói: “Thiên Thiên ngoan, đợi anh, anh nhất định sẽ không có chuyện gì.”

Ngoan ngoãn đáp một tiếng, Ân Thiên Thiên cúp máy, Cảnh Liêm Uy nhìn thẳng vào người nhà họ Đổng rồi nói: “Bây giờ có thể bắt đầu rồi chứ, vợ tôi đã bị tôi doạ sợ rồi, cậu Đổng mau lên chút.”

Nói rồi, Cảnh Liêm Uy đưa tay kéo băng gạc vừa được bạc sĩ quấn lên cho anh, dáng vẻ đó khiến Vi Gia Huệ ước gì có thể đá anh một cái, nhưng lại bị Cảnh Nguyên Phước bên cạnh bình tĩnh hơn kéo lại, chỉ là bây giờ sắc mặt người nhà họ Cảnh đều không tốt lắm, theo đó ánh mắt Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc nhìn Cảnh Liêm Uy cũng mang theo chút oán giận…

Đổng Khánh nhìn Cảnh Liêm Uy rồi hơi mím môi: “Được, đi thôi.”

Hôm qua bệnh viện thành phố nhận được tin đã chuẩn bị tốt mọi thứ, bây giờ chỉ cần Cảnh Liêm Uy lên là bác sĩ sẽ làm kiểm tra một loạt cho anh. Khí thế này rất lớn khiến bệnh nhân trong bệnh viện thành phố hôm nay cũng không kìm được muốn ra ngoài xem tình hình.

Trong khoa thần kinh, bác sĩ nhà họ Cảnh và nhà họ Đổng tìm đến đã tụ tập lại cùng nhau, mặc áo blouse trắng đứng trong phòng trắng, máy móc lạnh băng cũng càng thêm lạnh lẽo, nhìn thấy tình cảnh này lòng mọi người cũng đều nguội lạnh. Nhưng Cảnh Liêm Uy lại thong thả bước vào, có phóng viên cũng vào theo, người nhà họ Cảnh lại càng căng thẳng đứng một bên…

Nằm lên giường bệnh, Cảnh Liêm Uy bị đẩy vào trong các loại máy móc, yên lặng làm kiểm tra, khi thoáng ngừng lại, có bác sĩ bắt đầu hỏi Cảnh Liêm Uy.

“Cậu ba Cảnh, nếu tôi nói với anh rằng vợ anh đã yêu người đàn ông khác thì anh sẽ làm gì?”

Vẻ mặt bác sĩ vô cùng nghiêm túc, cẩn thận quan sát biểu cảm của Cảnh Liêm Uy, đối với bệnh tâm thần tính cách cố chấp, điều họ cần làm là chọc giận Cảnh Liêm Uy, mà điều Cảnh Liêm Uy cần làm là nhịn, nhịn, nhịn!

Nhướn mày, Cảnh Liêm Uy trả lời: “Người đàn ông đó tên là Cảnh Liêm Uy phải không?”

Xin lỗi, bây giờ anh đúng là tự tin vậy đó, trong lòng Ân Thiên Thiên chỉ có một mình anh!

“Cậu ba Cảnh, nếu có ngày anh phát hiện người thân nhất của anh phản bội anh thì anh sẽ làm thế nào?”

Hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ, Cảnh Liêm Uy tiếp tục trả lời: “Xử lý hắn, dù là ai.”

Ặc, câu trả lời này khiến những người tương đối thân cận với Cảnh Liêm Uy đều đồng loạt vuốt chóp mũi. Nói thật Cảnh Liêm Uy anh chính là người như vậy, trước nay anh không cho người khác cơ hội phản bội mình, một khi phản bội thì nhất định cũng không có cơ hội tới gần anh…

“Cậu ba Cảnh…”

“Cậu ba Cảnh…”

Các bác sĩ hỏi rất nhiều vấn đề, nhưng cũng không biết là do đối mặt với phóng viên nên không dám hỏi vấn đề quá mức kịch liệt hay là có kiêng kỵ gì khác, đến cuối cùng vẫn không hỏi chuyện gì quá đáng, nên Cảnh Liêm Uy cũng ứng phó tương đối nhẹ nhàng. Đổng Khánh đứng nhìn mà nhíu mày, lúc này bác sĩ chụp phim cũng đã đi vào, nói rằng: “Trên phim không có vấn đề gì, nhưng vết thương vừa nãy Đổng Khánh đánh khiến cho máu tụ trong đầu Cảnh Liêm Uy vẫn chưa chảy hết, lát nữa xử lý thêm một chút là được, thần kinh còn lại không có vấn đề gì…”

Bác sĩ dứt lời, sắc mặt Đổng Khánh đại biến, lại nhìn Cảnh Liêm Uy đang tâm bình khí hoà thì cắn môi hỏi: “Cảnh Liêm Uy, trước nay Thiên Thiên đều không thích người không coi trọng tính mạng mình, cách làm lần này của anh đã khiến lòng cô ấy nguội lạnh, vừa nãy cô ấy gửi tin nhắn cho tôi nói cô ấy sẽ rời xa anh…”

Lời còn chưa dứt, Cảnh Liêm Uy vốn đang yên lặng trầm ổn đột nhiên xông tới trước mặt Đổng Khánh, đưa tay túm chặt cổ áo anh ta…